Chương trước
Chương sau
Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào Âm Quỷ, chậm rãi bước ra bên ngoài khu vườn.

“Vốn dĩ đây là mâu thuẫn của ông với Âm Khôi Tông và thung lũng hoa, không liên quan gì đến tôi. Ông giết xong người của ông thì có thể yên ổn rời đi, nhưng đáng tiếc, ông không nên nhắm vào số cỏ này!”.


Trong lúc nói, Diệp Thiên đã đi ra khỏi khu vườn, đứng đối diện với Âm Quỷ, trong mắt lóe lên sát ý.

“Nếu ông đã muốn chết, tôi cho ông toại nguyện!”.



“Nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện!”.

Diệp Thiên bước một bước ra khỏi vườn, đứng cách Âm Quỷ vài trượng, ánh mắt sáng ngời, trong giọng nói đầy lẫm liệt kia mang theo sát khí rõ rệt.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hơi sững sờ, ai cũng không ngờ, đối mặt với một Âm Quỷ mạnh đến đáng sợ này, thế mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng.

Hơn nữa, khẩu khí còn ngông cuồng như vậy!

Nghe khẩu khí của Diệp Thiên, giống như muốn giết thì sẽ giết được vậy, cậu coi Âm Quỷ là gì chứ? Là kẻ ăn mày ngoài đường hay là một con kiến có thể dùng tay dí cái là chết?

Đám người Đồ trưởng lão cho rằng, thực lực của Âm Quỷ tuy chưa chính thức đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng thêm vào cổ độc và tà thuật đầy mình, ông ta chắc chắn sẽ không sợ những chí tôn võ thuật bình thường, khắp cả tỉnh Xuyên này ai dám ăn nói với ông ta như vậy chứ?

“Tên kia lẽ nào là đồ ngu sao?”.

Tuy sắp rơi vào tuyệt vọng, nhưng trong lòng Lư Tam Tỉnh vẫn vô cùng khinh thường Diệp Thiên.

Hôm nay Diệp Thiên lên tiếng khiêu khích cậu ta, cậu ta vốn coi Diệp Thiên là một kẻ tự cao tự đại, có chút tu vi nội gia đã coi mình là vô địch thiên hạ, và bây giờ xem ra, Diệp Thiên đúng là tên ngu xuẩn thực sự!

Âm Quỷ là ai chứ, chỉ cần một hành động nhỏ đã có thể cướp đi sự sống của người khác, Đồ trưởng lão là người mạnh nhất ở đây cũng không chịu nổi một chưởng của ông ta.

Diệp Thiên chỉ là một thằng nhãi ranh, ít hơn cậu ta hẳn vài tuổi, thế mà dám ngông cuồng nói nếu Âm Quỷ muốn chết sẽ cho ông ta toại nguyện, đây đúng là tự tìm đến cái chết.

“Không những ngông cuồng tự đại, còn không biết nhận ra thời cục, ngu dốt tột độ!”.

Cát Khắc Bác Nhã lắc đầu nhẹ, nếu Diệp Thiên chấp nhận yêu cầu của Âm Quỷ, giao toàn bộ số mầm non này sau đó đi khỏi đây, vậy chắc chắn có thể thoát mạng, nhưng Diệp Thiên lại nói những lời uy hiếp Âm Quỷ, sớm đã bị Âm Quỷ liệt vào danh sách bắt buộc phải giết rồi.

Cho dù bây giờ Diệp Thiên quỳ xuống xin tha, thì Âm Quỷ cũng chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

“Thằng khốn, mày tưởng mày đánh thắng tao trước mặt Tiểu Uyển thì là vô địch thiên hạ sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”.

“Đi chết đi, mau chết nhanh đi, ít nhất mày chết thì tao cũng phải nhìn thấy mày chết trước mặt tao!”.
Cát Khắc Thiết Lực trong lòng tức tối, hắn biết hôm nay tất cả mọi người trong thung lũng hoa đều khó mà thoát khỏi cái chết, còn hắn hằn học Diệp Thiên, là hi vọng Diệp Thiên có thể bị Âm Quỷ giết trước mặt hắn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.