Chương trước
Chương sau
“Đó là… hướng Âm Khôi Tông? Có chuyện gì vậy?”.

Ba người đám Cát Khắc Bác Nhã biến sắc, sao đột nhiên Âm Khôi Tông lại bốc cháy?

Trong lúc bọn họ đang nghi ngờ, lại thấy từng ngôi nhà của dân tộc Di lần lượt bốc cháy, vô số tiếng kêu la thảm thiết vang lên, cực kì chói tai.


Nhiều người dân trong thôn chạy thục mạng như tránh nước lũ thú dữ, tập hợp về phía này.

Một số người dân nhận ra thân phận đám người Cát Khắc Bác Nhã bèn chạy tới chỗ họ, tụ tập bên ngoài khu vườn. Người nào người nấy đều mang vẻ mặt như gặp phải quỷ, không ít người còn nhuốm đầy máu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Lư Tam Tỉnh vội vàng kéo một người lại hỏi.

“Là tên ác quỷ đó, tên ác quỷ đó quay lại rồi. Ông ta quay lại trả thù rồi, chúng ta mau chạy đi!”.

Nghe giọng nói kinh hoàng của người nọ, đám người Cát Khắc Bác Nhã đều phản ứng lại, đồng tử co rụt, hết sức sợ hãi.

“Là Âm Quỷ sao? Ông ta đến thật rồi à?”.

“Âm Quỷ?”.

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh ngây người tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.

Bọn họ còn định hôm nay đuổi Diệp Thiên ra khỏi thung lũng hoa sẽ lập tức đến Lư Thành tìm Diệp Lăng Thiên cứu viện, nhưng không ngờ Âm Quỷ lại đến nhanh như vậy.

“Âm Quỷ đến rồi, ông ta đến thật rồi!”.

Sắc mặt của Cát Khắc Bác Nhã vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Cát Khắc Thiết Lực cũng sợ run lẩy bẩy.

Nhìn hết người này đến người khác liều mạng chạy trốn, bọn họ đều cảm nhận được một luồng khí lạnh đang dần dần dâng lên.

Bọn họ đang chìm trong nỗi sợ hãi, bỗng một luồng khói đen bùng lên từ giữa đám đông, bốn năm người dân trong thôn bị rút sạch máu thịt trên cơ thể, ăn mòn thành bộ xương khô.

Những người khác chạy tán loạn, tiếng kêu khóc và tiếng la hét xen lẫn với nhau. Giữa đám đông, một bóng người mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, trên tay còn cầm một thứ gì đó.

Trên mặt ông ta không có chút sắc máu nào, giống như bộ xương người chết, hai tay giấu trong áo choàng đen, chỉ lộ ra mấy ngón tay gầy khô, đôi mắt u tối.

Tất cả mọi người tản ra như tránh dịch bệnh. Mẹ của Cát Khắc Bác Nhã dẫn theo Cát Khắc Tú Uyển sợ hãi lùi về sau, lùi thẳng đến bên Cát Khắc Bác Nhã, sợ đến mức không thốt nên lời.

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh còn chưa hết kinh ngạc, người mặc áo choàng đen đã đi đến gần bọn họ, ném thứ trong tay xuống đất.

Đó là một mảnh ngọc, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều nhận ra mảnh ngọc đó là của đại trưởng lão có sức chiến đấu mạnh nhất Âm Khôi Tông luôn mang theo bên người.

Đại trưởng lão từng nói ngọc còn thì người còn, vậy mà bây giờ miếng ngọc lại xuất hiện trong tay người mặc áo choàng đen, bọn họ bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Hai người chính là Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Bác Nhã, được ca tụng là hi vọng tương lai của Âm Khôi Tông phải không?”.
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng cười, gạt mũ xuống, để lộ gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.