Diệp Thiên một tay xách Cát Khắc Thiết Lực, ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
“Tôi đã nói muốn bước vào khu vườn này thì tốt nhất nên suy nghĩ hậu quả trước, bây giờ anh còn muốn thử nữa không?”.
Cát Khắc Thiết Lực cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên lạnh lùng tột cùng, không có chút cảm xúc nào, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm cả người hắn từ lâu.
Hắn không thốt ra tiếng nào, chỉ có đôi mắt chứa đầy sự van nài, cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
Đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa lần đầu tiên ý thức được, người được gọi là mạnh nhất thung lũng hoa như hắn chỉ là tương đối mà thôi, trên thế giới này vẫn còn sự tồn tại mà hắn không thể chống lại.
Diệp Thiên liếc nhìn Cát Khắc Thiết Lực, chốc lát sau, một tay cậu hất ra, ném Cát Khắc Thiết Lực đi giống như quăng rác.
Cát Khắc Thiết Lực bay xa hơn mười mét trên không, đập mạnh người lên tảng đá, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Tôi đến đây là để trồng cây, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn!”.
“Lần này tôi nương tay, chỉ cho anh một bài học nho nhỏ. Lần sau còn để tôi nhìn thấy anh đến gần mảnh vườn này, tôi sẽ đánh anh tàn phế!”.
“Cút!”.
Tiếng quát của Diệp Thiên vang lên, Cát Khắc Thiết Lực không kịp lau vết máu bên khóe miệng đã xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Chưa tới một phút, đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348517/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.