“Đúng rồi, là Diệp Thiên đưa mình đi, anh ta đâu rồi?”.
Cô ta kinh ngạc, Từ Tôn mang ý đồ xấu với cô ta, Diệp Thiên lại đưa cô ta đi, chẳng phải đồng nghĩa Diệp Thiên phải đối mặt với cậu ấm đẳng cấp của thành phố Phán hay sao?
Nhắc tới việc đó, Từ Tôn còn đáng sợ hơn cả Viên Phong mà họ từng gặp ở quán bar ngày trước. Nếu Từ Tôn nổi giận gây khó khăn cho Diệp Thiên thì chẳng phải Diệp Thiên sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng xuống giường, nhưng vừa đi đến phòng khách, cô ta chợt dừng lại.
Diệp Thiên nằm ngửa trên sofa, hai tay đặt trên đầu, một chân hơi co lên. Cậu ngủ rất an nhiên, vô cùng tĩnh lặng.
Diệp Thiên thở đều đều, khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt Tiếu Văn Nguyệt. Nhớ lại cảm giác an tâm, ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng tối qua, cô ta nhất thời ngây người ra.
Cô ta di chuyển thật nhẹ, kéo một chiếc ghế đến, ngồi chống cằm trên lưng ghế, ở bên cạnh Diệp Thiên trong khoảng cách gần. Cô ta đột nhiên cảm thấy mình lại hưởng thụ cảm giác này, giờ phút này, cô ta cứ vậy im lặng ngắm nhìn Diệp Thiên.
“Cô tỉnh rồi à?”.
Ngay lúc ấy, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
“A!”.
Tiếu Văn Nguyệt giật mình, có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, mặt đỏ lên.
“Tối qua anh không sao chứ? Từ Tôn có làm gì anh không?”.
Cô ta đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348506/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.