Chương trước
Chương sau
Từ Tôn giật thót mình, đôi mắt này như diêm la địa ngục, không mang chút biểu cảm nào, lạnh lùng đến cực điểm.

Cậu ta sững sờ, sau đó mới hoàn hồn, khuôn mặt lập tức phẫn nộ.

“Là cậu?”.


Cậu ta không ngờ người đột nhiên đưa tay ra ngăn cậu ta lại chính là Diệp Thiên, người mà ngứa mắt nhất trong đám người đến từ Lư Thành.

“Cậu định làm gì?”.

Từ Tôn luôn cảm thấy khi đối mặt với Diệp Thiên, cậu ta tự dưng bớt đi một phần khí thế, cậu ta đứng dậy, tức giận nhìn Diệp Thiên, biểu cảm đã vô cùng giận dữ.

Lí Thu Hà đứng bên cạnh, khuôn mặt ỉu xìu, vốn dĩ sự việc sắp thành công, thì không ngờ Diệp Thiên lại đột ngột nhúng tay vào.

“Tôi đến để đưa cô ấy đi!”.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn Từ Tôn một cái sau đó quay sang phía Tiếu Văn Nguyệt, chuẩn bị kéo cô ta dậy.

“Cậu làm gì hả? Nguyệt Nguyệt đến đây cùng tôi, cậu dựa vào đâu mà đưa con bé đi?”.

Ánh mắt Lí Thu Hà sắc lạnh, lúc đó liền đứng phía trước Diệp Thiên, nhìn Diệp Thiên và nói.

Trong mắt cô ta, Diệp Thiên chỉ là một tên nhà quê, sao dám làm trái lời cô ta?

Diệp Thiên không làm gì cả, chỉ là hơi ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên người Lí Thu Hà.

“Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng với loại người như chị, biết đâu tôi sẽ phá lệ!”.

“Trước khi tôi thay đổi ý định, tốt nhất chị hãy đứng sang một bên!”.

Diệp Thiên vừa nói dứt, một tiếng quát lập tức vang lên.

“Cút!”.

Lí Thu Hà bị khí thế của Diệp Thiên làm cho sợ đến mức lùi về sau ba bước, một thiếu niên trông có vẻ không biết tức giận kia lại có khí chất đáng sợ như vậy, tuy cô ta cũng toàn gặp các ông lớn đứng đầu cả thành phố như Ngô Quảng Phú, nhưng cũng chưa bao giờ cảm nhận được vẻ bá đạo như thế này từ Ngô Quảng Phú.

Lí Thu Hà lùi lại, Diệp Thiên chuẩn bị cõng Tiếu Văn Nguyệt đi thì Từ Tôn đứng sau cậu lại đột nhiên lớn tiếng quát lên.

“Thằng khốn, mày là cái thá gì hả, dám nhúng tay vào việc của tao?”.

Từ Tôn tung cú đấm tay phải ra, đánh về phía lưng gần tim của Diệp Thiên, bố cậu ta dù sao cũng là ông lớn trong thế giới ngầm, từ bé cậu ta cũng thường đi khắp nơi đánh nhau, nên thân thủ khá tốt.

Dạng người như Diệp Thiên, cậu ta đánh ba, bốn người như vậy cũng không tốn mấy sức lực, Diệp Thiên dám đưa Tiếu Văn Nguyệt đi trước mặt cậu ta, nên cú đấm này cậu ta không thể nương tay.

“Bụp!”.
Vốn tưởng cú đấm của cậu ta có thể đánh gục Diệp Thiên, Diệp Thiên lại không cần quay đầu, chỉ gạt bàn tay về phía sau, tát thẳng vào má phải của Từ Tôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.