Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên được sắp xếp một căn phòng cao cấp ở phía trong cùng, buổi tối, cậu đứng dựa vào bên cạnh bể nước cực lớn ngoài trời, làn gió buổi tối thổi đến, vô cùng dễ chịu.

Ở phía không xa, Từ Tôn mặc một bộ vest lịch sự, trên tay đeo thêm một chiếc vòng hạt, đang sải bước đến quán bar âm nhạc lớn ở “Thủy Thượng Nhân Gian”.

Khi cậu ta đi qua, một cơn gió ập đến, trong bầu không khí mang theo một mùi hương thơm, Diệp Thiên khịt mũi lắc đầu, rồi thu lại ánh nhìn.


“Chị Hà, anh Từ muốn mời chúng ta uống rượu, sao lại không gọi anh Thần Quang và cả bọn Giai Lệ nữa thế? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”.

Phía hành lang đằng xa, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thu Hà đang sánh vai cùng nhau, cùng đi về phía Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi Lí Thu Hà.

“Giai Lệ và Tinh Tinh đang tắm ở suối nước nóng, Thần Quang đang ở phòng bi-a ở tầng bốn, chị đã nhắn tin cho mọi người rồi, họ sẽ đến sau!”.

Biểu cảm của Lí Thu Hà không thay đổi, tiếp tục lừa Tiếu Văn Nguyệt nói: “Cậu Từ đã đến quán bar rồi, chúng ta qua đó uống rượu với cậu ta đi!”.

Tuy Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu, dù sao người mời bọn họ uống rượu là cậu ấm - con trai của ông trùm ở thành phố Phán.

Cho dù bố cô ta ở đây cũng không dám không nể mặt, chỉ có thể vui mừng nhận lời.

Hai người đi thẳng về phía quán bar, đúng lúc đi ngang qua phòng Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên, đôi mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp chớp.

Cô ta do dự một lúc rồi vẫn quyết định lên tiếng: “Diệp Thiên, anh Từ mời chúng ta đến quán bar uống rượu, anh có đi không?”.

Diệp Thiên không cả quay đầu lại, chỉ nhìn về mặt nước phía trước, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú!”.

“Nguyệt Nguyệt, kệ cậu ta đi, cậu Từ chỉ nói mời chúng ta uống rượu, không có nói mời cậu ta!”.

Lí Thu Hà nhìn Diệp Thiên lúc nào cũng thấy ngứa mắt, bây giờ Tiếu Văn Nguyệt dừng lại nói chuyện với Diệp Thiên khiến cô ta càng thêm khó chịu, thế là nói với giọng châm biếm.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc, rồi mới bất lực lắc đầu, tiếp tục cùng Lí Thu Hà đi về phía trước.

Vừa đi được hai bước, giọng nói của Diệp Thiên đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Tiếu Văn Nguyệt, tôi không có hứng thú can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, nhưng nể mặt cô Hà, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu!”.

“Tốt nhất là cô về phòng ngủ ngay đi!”.

Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến Tiếu Văn Nguyệt hơi sững sờ, chân chững lại.

Cô ta quay người qua, nhíu mày nói: “Lý do là gì?”.

Diệp Thiên không giải thích, chỉ xua tay: “Tôi đã nói ra những gì cần nói, còn lựa chọn như thế nào là chuyện của cô!”.

Nói xong, cậu quay người đi vào phòng, chỉ còn lại cái bóng lưng.

Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày càng sâu thêm, câu nói của Diệp Thiên khiến đầu óc cô ta rối bời.
Tuy cô ta ghét cách đối nhân xử thế và tính cách “tự cho mình là đúng” của Diệp Thiên, nhưng lại vô cùng chú ý đến câu nói của Diệp Thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.