Trong phòng trọ, Diệp Thiên dựa vào ghế sofa chơi điện thoại, Cố Giai Lệ ở bên cạnh quấn lấy cậu, nhất định bắt cậu phải kể những gì đã xảy ra trong mấy năm qua.
“Anh Diệp Thiên, mau nói cho em biết, sao anh có thể đàn piano tốt như vậy, hát cũng cảm động được như vậy? Trước kia chưa thấy anh hát bao giờ”.
Biểu hiện của Diệp Thiên trên sân khấu tối nay dù nói là khiến cả hội trường kinh ngạc cũng không đủ để hình dung, phải gọi là màn biểu diễn chấn động ở cấp bậc hoàng cung.
Cô luôn cảm thấy trình độ ca hát của mình đã đủ cao, nhưng tối nay nghe Diệp Thiên hát mới biết mình còn kém trình độ bậc thầy chân chính xa lắm.
“Ờ, mấy năm qua anh cũng học sơ sơ”.
Diệp Thiên thuận miệng đáp, thật ra cậu không hề học đàn hát gì bài bản, hoàn toàn là tự học cho vui. Nhưng năng khiếu của cậu có thể nói là có một không hai, bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu muốn học là nhất định sẽ học được, một khi học là sẽ tinh thông, tinh thông rồi ắt chuyên nghiệp. Đây là lý do để cậu dựa vào cơ thể không còn võ thuật mà tự sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, trở thành chí tôn võ thuật.
Rõ ràng Cố Giai Lệ không hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên, vẫn muốn “tra hỏi” cậu, nhưng ngay lúc ấy tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Muộn thế này rồi mà ai còn đến tìm chúng ta? Lẽ nào là chủ nhà?”.
Cố Giai Lệ hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348484/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.