Chương trước
Chương sau
Thực Cốt Trác Long Chùy vốn là ám khí hạng nhất, lại được Đường Đôn Nho truyền một luồng nội lực mạnh vào nữa, lực sát thương lại càng thêm khủng khiếp, tốc độ như tên bắn.

Trong phút chốc, Thực Cốt Trác Long Chùy đã bay đến trước mặt Diệp Thiên.


Đúng lúc cấp bách, Diệp Thiên cuối cùng cũng cử động, cậu không dịch chuyển nửa bước, chỉ hơi đưa bàn tay lên sượt nhẹ phía trước mặt.

Ngay lập tức, biểu cảm của Đường Đôn Nho cứng đơ lại, những người đến xem trận đấu ai nấy đều há hốc mồm, không nói nên lời.

Ba chiếc phi tiêu Thực Cốt Trác Long Chùy đã bị Diệp Thiên kẹp chắc chắn giữa các ngón tay, cậu mở rộng bàn tay ra, Thực Cốt Trác Long Chùy rơi leng keng xuống mặt đất.

Ám khí chí tôn của Đường Môn, ba cái cùng phi ra liền lúc lại bị Diệp Thiên hóa giải bằng phương thức dứt khoát như vậy.

“Ám khí Đường Môn cũng chỉ như vậy mà thôi!”.

Diệp Thiên lắc đầu nhẹ, ánh mắt vô cảm.

Những người xung quanh vẫn chìm trong cơn sốc tột độ, Diệp Thiên bước lên phía trước một bước, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

“Ông đã cố hết sức, tiếc là vẫn chưa thể làm cho tôi bị thương dù chỉ một chút!”.

Diệp Thiên lắc đầu, sau đó lại nhảy lên một bước, chân trước giậm mạnh xuống võ đài.

“Rầm!”.

Cả đỉnh núi lung lay, võ đài Lư Sơn như thể bị một lực cực lớn đánh trúng, các võ giả đứng xem ở hàng ghế đầu chỉ cảm thấy có một luồng khí ập đến, dồn cho bọn họ đều lùi ra phía sau.

Võ đài Lư Sơn rộng hơn mười trượng, nhưng sau cú giậm chân của Diệp Thiên, toàn bộ bề mặt võ đài bị rạn nứt, sau đó một luồng khí phun mạnh ra từ bên trong võ đài Lư Sơn, vô số những mảnh đá bay lên không trung, võ đài này còn cứng hơn cả kính cường lực, thế mà lại bị vỡ vụn trong tích tắc.

Bản thân Đường Đôn Nho bị những mảnh đá trong cảnh tượng vừa rồi đập trúng đến mức ộc máu bay văng ra, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

“Thế này có còn là người nữa không?”.

Ngô Vinh Quang, Tiền Trọng, Quách Tùng Niên và những tông tượng võ thuật khác đều trố mắt nhìn cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Trước đó Tiền Trọng và Quách Tùng Niên lên võ đài thi đấu cũng chỉ có thể làm cho võ đài có vài vết sứt mẻ tí teo.

Nhưng cú giậm chân này của Diệp Thiên lại khiến cho toàn bộ võ đài bằng đá này vỡ vụn từ bên trong, nếu so sánh thì đúng là một trời một vực.

Ngay lúc này, không còn ai nghi ngờ vị thiếu niên 17, 18 tuổi này tuyệt đối là một vị chí tôn võ thuật tuyệt đỉnh trong giới võ thuật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.