Chương trước
Chương sau
“Làm gì anh?”, Diệp Thiên cười nhẹ nói: “Yên tâm đi, anh không sao, anh Diệp Thiên không sợ bọn họ đâu!”.
Lúc này, ba cô gái đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Đắc tội với Viên Phong đã là chuyện mà người bình thường cũng không dám tưởng tượng rồi, mà Diệp Thiên đánh cho Viên Phong chảy máu đầu, ra tay vô cùng mạnh, bình thường mà nói tối nay cậu không thể ra khỏi được quán bar Dạ Yến mới phải.
Nhưng nghe giọng nói của Diệp Thiên hình như là bình an vô sự, thậm chí không có chút gỉ khác lạ, lại còn về đến chỗ ở rồi, sao có thể được chứ?
Từ lúc nào mà Viên Phong – một đại ca khu Bắc Thành hung dữ có tiếng, có thù ắt trả lại trờ nên dễ nói chuyện đến vậy?
“Nói từ nãy giờ em còn chưa cho anh biết em đang ở đâu đấy?”.
Diệp Thiên cười hỏi.
“ÁI”, Cố Giai Lệ lúc này mới nhận ra, rồi trả lời: “Em đang ở cùng Nguyệt Nguyệt và Tinh Tinh, đang ở nhà Nguyệt Nguyệt đây, anh về đến nhà rồi vậy giờ em cũng về luôn!”.
“Nhà Tiếu Văn Nguyệt à?”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng nói: “Được, vậy để anh đến đón em, giờ muộn rồi đi về một mình nguy hiểm lắm!”.
“Lúc nào đến nơi anh sẽ gọi cho em!”.
Diệp Thiên nói xong liền cúp điện thoại, để lại ba cô gái trong bộ dạng ngơ ngác.
“Mình không nghe nhầm đấy chứ? Diệp Thiên thế mà lại không sao? Sao có thể thế được?”.
Lí Tinh Tinh nói với vẻ không dám tin.
Tuy Cố Giai Lệ hi vọng Diệp Thiên không sao, nhưng lúc này cũng không kìm được tò mò, với phong cách làm việc của bọn Viên Phong, làm sao có chuyện không đối phó Diệp Thiên, còn thà Diệp Thiên bình an vô sự ra về?
Tiếu Văn Nguyệt hơi cau mày, cũng không nghĩ ra được câu trả lời, cho dù là bố cô ta đắc tội với Viên Phong cũng tuyệt đối không thể nào dễ dàng dàn xếp một cách đơn giản như vậy, không trả giá thì căn bàn không thể nào cho qua chuyện, Diệp Thiên sao có thể thoát khỏi tay Viên Phong được?
“Liệu có phải là một mình Diệp Thiên đánh gục toàn bộ đàn em của Viên Phong sau đó chạy ra khỏi đó không?”.
Lí Tinh Tinh đưa tay chống cằm, nghĩ đến một khả năng.
“Không thể nào!”, Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu nói: “Cho dù Diệp Thiên có giỏi võ, có thể đánh được bọn đàn em của Viên Phong rồi chạy thì giờ anh ta cũng phải nghĩ cách trốn đi chứ, sao có thể đến nhà mình để đón Giai Lệ mà không chút e dè được?”.
“Chuyện giữa anh ta và Viên Phong chắc chắn đã được giải quyết, nhưng mình vẫn không hiểu rốt được đã giải quyết như thế nào?”.
Tiếu Văn Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra đáp án. “Mình biết rồi!”.
Lí Tinh Tinh đột nhiên lên tiếng, như thể bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.
“Chắc chắn là sau khi chúng ta đi khỏi, Diệp Thiên đã chịu đầu hàng Viên Phong, biết đâu còn đồng ý điều kiện gì đó với đối phương, cho nên Viên Phong mới đồng ý tha cho anh ta”.
Suy nghĩ này của cô ta khiến Tiếu Văn Nguyệt và cố Giai Lệ cũng sực tỉnh, gật đầu liên hồi, không thể không phủ nhận suy đoán này của Lí Tinh Tinh là dễ xảy ra nhất.
Kiểu ông lớn thế giới ngầm như Viên Phong giỏi nhất là lợi dụng người khác, Diệp Thiên giỏi võ, biết đâu khi bị Viên Phong uy hiếp, nên đã đồng ý làm đàn em của hắn, nên mới đồng ý bỏ qua cho Diệp Thiên.
Nhưng cho dù là như vậy thỉ bọn họ cũng có thể tường tượng được, trước khi Diệp Thiên chịu khuất phục, thể nào cũng đã đánh một trận tơi bời với bọn đàn em của Viên Phong.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng cố Giai Lệ lại cảm thấy đau, cô nghĩ Diệp Thiên ra tay đánh Viên Phong tối nay đều là vi cô.
Tiếu Văn Nguyệt cũng thầm thở dài, cô ta tuy không hài lòng với tác phong làm việc và thái độ ngạo mạn của Diệp Thiên, nhưng nghĩ đến tính cách cao ngạo của Diệp Thiên, lại bị ép cúi đầu nhận tội với bọn Viên Phong, ép cậu khuất phục, cô ta liền hơi lắc
đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.