Chương trước
Chương sau
Tiếu Văn Nguyệt tức giận nhìn Diệp Thiên, chất vấn: “Anh có biết anh vừa làm gì rồi không?”.
“Anh có biết hắn là ai không? Đến bố tôi gặp hắn cũng phải khách sáo chúc rượu, cung kính gọi một tiếng anh Phong!”.
“Anh ra tay đánh hắn, anh có biết sẽ có hậu quả như thế nào không, anh có chịu nổi trách nhiệm đó không?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực, giọng nói mỗi lúc một kích động thêm.
“Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ cần nói vài câu, uống với hắn vài ly rượu là có thể làm dịu chuyện này, vì sao anh cứ phải cứng đầu, cứ nhất định phải dùng nắm đấm để giải quyết?”.
“Tôi thừa nhận anh rất giỏi võ, nhưng xã hội bây giờ anh có giỏi võ đến đâu, thì đánh được bao nhiêu người hả? 50 hay 100 người? Chỉ dựa vào nắm đấm để giải quyết, anh không cảm thấy nực cười à, không cảm thấy ngu ngốc sao?”.
“Người ta có tiền có quyền, mối quan hệ rộng khắp thành phố Lư Thành, trong thế giới nổi và thế giới ngầm đều quen biết bao nhiêu nhân vật máu mặt, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được!”.
“Anh đánh hắn đến mức độ này chỉ để giải nỗi bức xúc nhất thời, chờ khi hắn tỉnh lại, không chỉ anh chịu tội, đến Cố Giai Lệ cũng sẽ bị liên lụy, biết đâu đến lúc đó tôi và Tinh Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo, trước khi anh làm gì anh không thể động não một chút được à?”.
Bộ dạng của Tiếu Văn Nguyệt lúc này dường như chỉ muốn xả hết những ấm tức bực tức mà cô ta phải chịu, những sự ngứa mắt về tác phong hành sự của Diệp Thiên từ ngày gặp Diệp Thiên đến nay.
Lí Tinh Tinh bị làm cho sợ mất hồn, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Ánh mắt Cố Giai Lệ lờ mờ, trong lòng cũng rất sốc.
Diệp Thiên ra mặt vì cô, đánh cho Viên Phong ngã gục, cô đương nhiên rất cảm kích, nhưng Diệp Thiên ra tay quá độc ác, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng không ổn.
Nghĩ đến việc sau này sẽ bị trả thù, trong lòng cô cảm thấy run sợ, lo lắng cho Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt nói xong một tràng, Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm từ đầu đến cuối không chút thay đổi.
“Đây là chuyện do tôi làm, nên cô có thể yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các cô!”.
“Tôi đánh hắn, nên tôi sẽ chịu hết mọi hậu quả!”.
Giọng nói Diệp Thiên vô cùng bình thản, không hề để tâm đến chuyện này, càng không có chút vẻ sợ hãi gì hết.
“Chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm kiểu gì? Lại là dựa vào nắm đấm của anh à?”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt đầy thất vọng, hành vi của Diệp Thiên tối nay thực sự khiến cô ta căm hận, bây giờ cô ta không còn chút thiện cảm nào với Diệp Thiên nữa, ngược lại còn vô cùng chán ghét và khinh bỉ, trong mắt cô ta Diệp Thiên đúng là một tên nhà quê đích thực, chỉ biết dùng bạo lực, một tên ngu ngốc hết chỗ nói, lại còn tự cao tự đại.
“Tôi chịu trách nhiệm như thế nào thì cô không cần quan tâm!”, Diệp Thiên còn không cả thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ xua tay ra hiệu bảo bọn họ rời khỏi đây.
“Các cô về đi, đưa cả Giai Lệ về nữa, chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi sẽ ở lại giải quyết!”.
Hạng người như Viên Phong, Diệp Thiên không bao giờ để ý, cậu chưa bao giờ thèm cho vào đầu, nhưng cậu không muốn Cố Giai Lệ biết về chuyện của cậu quá sớm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của Cố Giai Lệ, cho nên mới bảo ba bọn họ đi về trước.
“Anh Diệp Thiên, nếu việc đã xảy ra rồi, em sẽ cùng anh đối diện, em không đi đâu!”.
Tuy trong lòng Cố Giai Lệ đầy sợ hãi, nhưng không nhẫn tâm để một mình Diệp Thiên ở lại chịu mọi sóng gió, nên cứ thế lắc đầu.
“Giai Lệ, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, chuyện này anh giải quyết được, mọi người đi trước đi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.