Nếu Ngô Quảng Phúc thực sự muốn giết cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Ngoài hoảng sợ, Lạc Kỳ còn ngạc nhiên, cô ta không thể tưởng tượng được Diệp Thiên rốt cuộc là ai, lại có thể khiến người cấp bậc như Ngô Quảng Phúc đối xử trịnh trọng như vậy, thậm chí còn hạ mình xuống tầng gặp mặt.
Đại sảnh tập đoàn Thiên Phong, lúc này đã có mười mấy bảo vệ ngã ra đất, còn có mấy chục người vây quanh Diệp Thiên, nhưng không ai dám tiến lên, hiển nhiên là đều còn sợ hãi.
Diệp Thiên nhét hai tay vào túi, chỉ dùng hai chân mà những bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp như họ thế mà không thể lại gần, còn bị đánh gục mười mấy người.
“Cùng xông lên, tôi không tin cậu ta đánh giỏi vậy thật”.
Đội trưởng đội bảo vệ tức tối ra mặt, mặt mũi anh ta sắp bị Diệp Thiên làm cho mất sạch rồi.
Các bảo vệ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lúc họ chuẩn bị cùng xông lên thì chỗ thang máy đột nhiên vang lên tiếng quát tháo.
“Khốn kiếp, dừng lại hết cho tôi”.
Mọi người ngoảnh lại, nhìn thấy người nói, tất cả đều lộ biểu cảm nơm nớp lo sợ, chỗ cửa thang máy, Ngô Quảng Phúc, CEO của Thiên Phong nhanh chân, sải bước đi tới, phía sau còn có Lạc Kỳ đang sưng má.
“Giám đốc Ngô”.
Đội trưởng đội bảo vệ khom người chào hỏi, đang định nói rõ tình hình thì Ngô Quảng Phúc lại chẳng thèm nhìn anh ta, mà trực tiếp quăng luôn một cái tát.
“Cút ra một chỗ cho tôi”.
Mặt đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/348286/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.