Chương trước
Chương sau


Chương 2460

“Anh nói xem, rốt cuộc tôi có nên gọi anh là Diệp Thiên không nhỉ, hay nên gọi anh là…”

“Tiền bối Diệp?”

Ánh mắt La Thanh Chỉ sáng ngời ngời, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, dường như muốn nhìn thủng cậu.

Diệp Thiên thấy vậy mà thoáng nghi hoặc, mình dùng sức mạnh tinh thần để ra tay, giúp La Túc một phen, mà sau khi tới nhà họ La cũng chỉ điều tra thực lực của gia chủ nhà họ La – La Không Nhàn một chút thôi mà, không hề có động tác nào khác. Với tu vi bán vương hiện giờ của La Thanh Chỉ, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra?

Cậu nhìn La Thanh Chỉ, cố ra vẻ sửng sốt: “Tiền bối Diệp?”

“Cô hai, cô đang nói gì thế, Diệp Thiên tôi có tài đức gì mà gánh nổi tiếng gọi “tiền bối” của cô?”

Ánh mắt La Thanh Chỉ rất điềm tĩnh, không hề nhìn đi nơi khác, giọng nói cũng nhu hòa hơn vài phần, mang theo chút giảo hoạt.

“Có thể ngăn được đòn trí mạng của hai vị sát thủ siêu phàm phàm phẩm đồng thời tiến hành phản kích trong tình huống mà đám đông không hề phát giác; sau khi đến nhà họ La còn dám âm thầm nhìn trộm tu vi của cha tôi mà không dễ gì bị phát giác, thực lực như vậy, lẽ nào tôi không nên gọi một tiếng tiền bối ư?”

Diệp Thiên có thể khẳng định chắc chắn rằng với thực lực của La Thanh Chỉ, tuyệt đối không thể nào phát giác được động tác của cậu. Lúc này đây La Thanh Chỉ tìm cậu chắc hẳn là vì suy đoán và suy luận, cho dù là thế, cậu cũng không thể không khâm phục giác quan thứ sáu mạnh mẽ của phụ nữ.

Nhưng hiến nhiên cậu không thể nào thừa nhận, biểu cảm trên gương mặt vẫn là vẻ mờ mịt: “Cô hai, có phải cô nhầm rồi không?”

“Những thứ mà cô nói, tôi hoàn toàn không biết gì?”

“Không biết gì?”, La Thanh Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong đôi mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén.

Bàn tay cô ấy đột ngột giơ lên, lòng bàn tay được bao phủ bởi sắc đỏ thẫm như có ngọn đuốc đang cháy, đi3m vào lồng ngực của Diệp Thiên, nhanh như cơn gió.

Thái độ làm khó của cô ấy trong lúc này đã nằm trong dự tính của Diệp Thiên từ trước nên cậu không có bất kỳ động tác nào, trông qua có vẻ giống như không thể phản ứng.

Khi ngón tay như ngọc của La Thanh Chỉ sắp chạm tới ngực của Diệp Thiên thì ánh sáng đỏ trên lòng bàn tay bỗng chốc tiêu tan, ngón tay của cô ấy cũng dừng ở khoảng cách cách lồng ngực Diệp Thiên nửa tấc. Lúc này đây, Diệp Thiên mới giả bộ hậu tri hậu giác, đột ngột đứng bật dậy, lùi về phía sau.

“Cô hai, cô đây là…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt La Thanh Chỉ lóe lên vẻ thất vọng, cô ấy thở dài buồn bã.

“Xem ra đúng là tôi hiểu nhầm thật rồi!”

Cô ấy lắc lắc đầu, cười khổ bất đắc dĩ. Cao nhân âm thầm ra tay tương trợ và sự tồn tại bí ẩn thăm dò tu vi của cha cô đúng là có thực lực vô cùng đáng sợ, chí ít cũng phải hoàng cấp hoặc hơn thế.

Nhìn khắp tiểu thế giới này cũng chỉ có một vài thiên tài đỉnh cao nhất của sáu tông Huyền Môn mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới ấy, nhưng dùng là đệ tử mạnh nhất của Vân Thiên Điện chẳng qua cũng chỉ vừa mới bước vào hoàng cấp trung kỳ mà thôi, muốn tiến hành âm thầm điều tra cha cô mà ông ấy không tìm ra vị trí, tuyệt đối không thế làm đến bước ấy được.

Thiên tài đỉnh cao trong sáu tông Huyền Môn này, tuy cô không dám nhận là thân thuộc, nhưng vì nguyên do từ chị gái nên cũng có hiểu biết. Diệp Thiên hiển nhiên không nằm trong hàng ngũ nhưng người này, mà tuổi tác của Diệp Thiên cũng chỉ tầm hai mươi, nếu thực sự đạt tới thực lực này thì quá kinh hãi thế tục rồi.

Nói cách khác, nếu Diệp Thiên thực sự lớn mạnh đến thế, làm sao có thể bị dị thú tấn công ở Sâm Hải Mật Lâm, suýt chút nữa đã mất mạng, còn cần cô ấy phải cứu?



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.