Chương trước
Chương sau


Chương 2379

Mặc dù mối quan hệ giữa cậu và Lâm Hiểu Nguyễn không quá thân thiết nhưng dù gì cũng đã cùng tiếp xúc một khoảng thời gian, có thể coi là bạn bè. Cậu cũng không muốn nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn vì gia tộc mà hi sinh bản thân mình.

Trịnh Viễn Hoành vốn không buồn quan tâm Diệp Thiên nữa, định đưa Nhân Nhân tới vị trí gần hàng ghế khách mời thì lúc này cậu ta đột nhiên nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt ở phía sau Diệp Thiên. Thế là đôi mắt cậu ta sáng rực như sao.

Cậu ta lập tức đổi ý, đi tới trước mặt Tiếu Văn Nguyệt và nở nụ cười lịch sự.

“Xin chào bạn học, cô cũng tới tham gia hoạt động ngày hôm nay à?”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy cậu ta thì biểu cảm trở nên lạnh lùng: “Tôi không, tôi tới đại bạn thôi!”

Trịnh Viễn Hoành thấy bộ dạng lạnh lùng của

Tiếu Văn Nguyệt thì trong lòng bồng dấy lên cảm giác muốn chinh phục. Càng là người đẹp băng giá thì cậu ta càng muốn đánh sụp cái vẻ ngoài đó và muốn thấy vẻ nhiệt huyệt ần phía sau của cô ta.

Cậu ta vẫn chưa rời đi, chỉ cười thản nhiên: “Ồ, khéo thế, tôi cũng tới cùng bạn tôi!”

“Tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên là Trịnh Viễn Hoành – tổng giám đốc của công ty Công Nghệ Lưu Vân, đây là danh thiếp của tôi.

Trịnh Viễn Hoành vừa nói vừa đưa danh thiếp ra. Cậu ta nắm bắt tâm lý của các cô gái ở tuổi này rất nhanh, đó là phải giới thiệu thân phận.

“Mục đích của mọi người tới đây đều giống nhau, coi như cũng có duyên, tôi muốn mời cô tới vị trí khách mời phía trước có được không?”

“Ở đó ngoài vị trí khách VIP ra thì khu vực đó gần sân khấu nhất, lát nữa còn có trò chơi, chỗ đó tầm nhìn cũng thoáng nhất, có thể nhìn rõ mọi hoạt động diễn ra trên sân khấu!”

Lời nói của cậu ta hợp lý và thực tế, khiến cho người khác cảm thấy có thiện cảm ngay lần đầu gặp mặt.

Cậu ta tin rằng Tiếu Văn Nguyệt sẽ lập tức đồng ý. Nào ngờ, Tiếu Văn Nguyệt chỉ lắc đầu lạnh nhạt.

“Ngại qúa, tôi đi cùng bạn, cảm ơn ý tốt của anh!”

Tiếu Văn Nguyệt nói với giọng thản nhiên nhưng ý tứ từ chối thì vô cùng rõ ràng khiến cho Trịnh Viễn Hoành cảm thấy bất ngờ.

Nhân Nhân nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người thì vội vàng tiến lên vài bước và ôm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, đây là cậu Trịnh, xuất thân hào môn, phía trước đúng là tầm nhìn tốt nhất. Lát nữa Cố Giai Lệ lên chủ trì, chúng ta có thể nhìn rõ cô ấy đấy!”

Cô ta vừa nói vừa định kéo Tiếu Văn Nguyệt đi nhưng Tiếu Văn Nguyệt chỉ chau mày và miễn cưỡng rút tay ra khỏi tay cô ta.

“Nhân Nhân đi cùng với anh ta đi, lát nữa tôi và Diệp Thiên ở đây là được!”

Nhân Nhân nghe thấy vậy thì tái mặt: “Nguyệt Nguyệt, cậu ở cùng tên này làm gì, để anh ta đứng đây là được rồi. Dù sao thì anh ta cũng có mã số rồi, không biết chừng anh ta còn muốn ở đây nhắm thêm vài mục tiêu nữa đấy, cậu ở đây làm phiền người ta hơn đó!”

Nói xong, cô ta trừng mắt với Diệp Thiên thêm cái nữa bằng vẻ khinh thường.

Trịnh Viễn Hoành lúc này mới để ý tới Diệp Thiên mà Tiếu Văn Nguyệt nói tới. Cậu ta nhìn Diệp Thiên và cười lạnh lùng.

Với nhân vật cắc ké thế này mà cũng đòi xứng đi cùng một người đẹp như Tiếu Văn Nguyệt sao?

Cậu ta vốn không coi Diệp Thiên ra gì, chỉ cười với Tiếu Văn Nguyệt: “Hóa ra cô quen Nhân Nhân à. Vậy thì mọi người đều là bạn rồi. Đi thôi, chúng ta cũng đi nào!”

Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay lên, đương nhiên là định đặt lên vai của Tiếu Văn Nguyệt. Đúng lúc cậu ta định tiếp xúc thì một cánh tay đưa ra chộp lấy tay cậu ta

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.