Chương trước
Chương sau


Chương 2166

Đôi mắt của cô ấy trong vắt như pha lê lướt qua Diệp Thiên, nhưng ánh mắt của Diệp Thiên lại hơi nghệch ra.

Ngay khi hai ly trà chạm nhau, Diệp Thiên bèn trêu chọc: “Vậy, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Diệp Thiên chỉ thấy cô gái đó có chút quen mắt, nhưng cậu đã bận quá nhiều việc trong mấy ngày qua, đầu tiên là chiến đấu ác liệt với quân đội Hợp Chủng Quốc ở Trung Đông, nghênh chiến với các vương cấp ở các bên, sau đó đến Cảng Đảo ở ẩn tu luyện, tiếp theo là xuất thế đánh Kitetsu, cộng thêm trận chiến khốc liệt ở tháp Eiffel với mười sáu Thẩm phán vương, vậy nên Diệp Thiên không thể nào còn sức lực để nhớ đến một số người không liên quan nữa.

Tay cô gái run lên khi nghe thấy lời Diệp Thiên nói, khuôn mặt xinh xắn liền tỏ ra kinh ngạc và thất vọng.

“Cậu… cậu không nhớ tôi sao?”

Cô luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Diệp Thiên, ai ngờ bây giờ đứng trước ân nhân của mình, Diệp Thiên thậm chí còn không biết mình là ai, đây đúng là một sự đả kích nặng nề với cô.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tề Văn Long cầu xin sự giúp đỡ.

Tề Văn Long ôm mặt, bất lực nói: “Lão đại, không phải đấy chứ?”

“Cậu không nhớ cô ấy luôn hả?”

“Lúc đó chúng ta đã giúp cô ấy ở Phượng Hoàng Lâu tại thủ đô, cô ấy đã bị một tên trong Khương Minh đem đi cược, cậu đã chọn một trong một trăm đấy!”

“Ồ?”

Diệp Thiên nghe thấy liền bừng tỉnh.

“Tôi nhớ ra rồi, cô là Lâm Ngữ Băng, cũng đến từ đại học Thủ Đô!”

Cô gái nâng ly chính là Lâm Ngữ Băng, một trong mười hoa khôi của trường đại học Thủ Đô, lúc đầu cô bị Từ Tử Văn của Khương Minh đuổi đến phòng riêng ở Phượng Hoàng Lâu, chính Tề Văn Long đã đứng ra bảo vệ cô, sau đó Từ Tử Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, còn dẫn theo hơn trăm tên côn đồ đến tấn công.

Chuyện này vốn đã vô cùng mơ hồ trong trí nhớ của Diệp Thiên, bây giờ Tề Văn Long nhắc tới, cậu mới dần nhớ lại.

Lâm Ngữ Băng bĩu môi, cảm thấy có hơi khó chịu, Diệp Thiên liền uống hết ly trà trước: “Thực sự xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, ly trà này coi như là lời tạ lỗi!”

Liễu Linh Lung biết Lâm Ngữ Băng lúc này đang cảm thấy thế nào, bèn nhanh chóng vỗ vai cô: “Ngữ Băng, đừng để trong lòng, Diệp Thiên là thế đấy, ngay từ đầu cậu ấy còn không nhớ đến chị nữa là, nếu không phải chị quen biết với dì Tú Vân mẹ cậu ấy thì e là đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết chị là ai!”

Lâm Ngữ Băng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó uống nốt ly trà.

Bởi vì Diệp Thiên không nhớ tới Lâm Ngữ Băng, vậy nên bầu không khí có chút khó xử, Tề Văn Long vội vàng kể vài câu chuyện cười để làm dịu không khí, nhưng Đàm Băng Băng lại không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Diệp Thiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Lung, cô đoán thầm thân phận của Đàm Băng Băng.

Đúng lúc này, cửa khách sạn lại được mở ra, một nhóm người tiến thẳng vào trong, thái độ vô cùng kiêu ngạo, quản lý khách sạn nhìn thấy nhóm người đi vào liền giống như nô lệ vậy, lập tức tươi cười chào hỏi nghênh đón.

Còn hai cô gái trong đội lại đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Đàm Băng Băng ở bên cạnh Diệp Thiên.

Hai người lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh về phía bên này, một trái một phải đứng bên cạnh Đàm Băng Băng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.