Chương trước
Chương sau


Chương 1967

Cơ thể Diệp Thiên hơi lảo đảo, cưỡng chế đông cứng cơ thể và không bị đánh trúng nữa, nhưng ngay khi sấm chớp đó tiếp xúc với nắm đấm của cậu thì bỗng kéo sang một bên tạo ra một vòng cung kỳ quái, đã đến phía sau Diệp Thiên rồi.

Một chân quét ra chứa đựng sức lực cuồng bạo của sấm sét, đường cong sấm sét lóe sáng, lại đánh mạnh vào lưng Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ nhíu mày, chân nguyên đã được mở từ sớm hình thành một vòng tròn bảo vệ sau lưng cậu, nhưng đòn tấn công chưa sấm sét đó có sức mạnh bùng phát đáng sợ thế nào.

Chỉ thấy sấm chớp trên bầu trời lóe lên, bóng dáng Diệp Thiên rơi từ trên trời xuống, đập xuống đất.

“Rầm!”

Cả mặt đất đều rung chuyển, khói bụi bay tứ tung.

Trong bốn đại quỷ thần chỉ có Thần Thiên Chiếu vẫn chưa ra tay, ông ta đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống mọi người, đôi mắt hàm chứa sự thâm thúy.

Mặc dù Gaya, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ có thực lực yếu hơn cậu một bậc nhưng khoảng cách cũng rất có hạn, ba người hợp sức với nhau, thở dài

vì mình không bằng người ta, hắn khó mà tưởng tượng được với tình hình này mà Diệp Thiên vẫn có thể gây ra sóng gió gì .

“Hay lắm, cuối cùng cũng sẽ giết được thôi”.

Hai tay Thần Thiên Chiếu khoanh trước ngực, nhếch môi nở nụ cười đầy ranh mãnh, hắn vất vả tu luyện trăm năm, lúc này mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn hoàng cấp, còn Diệp Thiên còn trẻ như thế mà đã có thể đối đầu họ, ai mà không đố kỵ?

Hôm nay họ sẽ giết Diệp Thiên, đồng nghĩa với việc bóp chết một sự tồn tại cực mạnh trong tương lai, sự phấn khích bệnh hoạn tràn đầy trái tim.

Thần Gaya vừa tấn công vừa thầm cười như điên.

Hôm nay Đế Vương Bất Bại đã bị tên khỏi thế gian.

“Hôm nay, giới võ đạo Đảo Quốc ta sẽ trấn áp Hoa Hạ!”

Thần Gaya và Võ Đằng Nguyên cũng có cùng mục đích, đều âm thầm mong chờ khoảnh khắc Diệp Thiên bị giết chết.

Ngay lúc này, một tiếng vang truyền đến từ bên dưới, từng lớp đất chồng chất, sụp xuống trời, nứt vỡ thành từng miếng vụn khắp trời.

Diệp Thiên từ trong đó bay ra, hơi thở dày dặn, ngay cả tóc tai cũng không hề rối chút nào.

“Các người cùng hợp sức cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Giọng nói lạnh nhạt truyền ra, bốn vị quỷ thần trên không trung vẻ mặt nghiêm trọng, Tửu Thôn Đồng Tử lạnh giọng nói: “Cậu nói gì?”

Diệp Thiên chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt cười châm chọc, chiến ý trong mắt vẫn chưa hề suy giảm, trái lại còn bùng phát mạnh mẽ.

Cậu đứng dậy, cơ thể thẳng cao, tựa như một thanh trường đao đâm thẳng trời.

“Tôi nói, các người khiến tôi rất thất vọng!”

Cậu nhếch miệng cười, vẻ mặt tươi cười vô cùng nguy hiểm.

Không đợi ba người mở lời, cậu đã duỗi hai tay trước người, lòng bàn tay trái có Phệ Thiên Long Diệm bùng cháy sáng rực, còn tay phải lại co nắm ngón tay lại, nắm chặt cung.

“Hôm nay, tôi muốn xóa sạch hoàn toàn tên tứ đại quỷ thần!”

Bốn vị quỷ thần Thần Thiên Chiếu, Tửu Thôn Đồng Tử trong lòng nặng nề, trong lòng có dự cảm không tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.