Chương trước
Chương sau


Chương 1807

Thần tiên phương đông!

Bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Sơn, ông ta thật sự không ngờ được ông lão bí ẩn có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Thiên lại là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.

Tuy Diệp Tinh có lý lịch kém cỏi nhưng cậu ta hoàn toàn không xa lạ gì với truyền thuyết thần tiên phương đông. Hành động kia của ông lão đã hoàn hoàn dọa sợ cậu ta.

Trong đại sảnh, ba người nhà họ Diệp rơi vào sự im lặng lạnh lẽo, một hồi lâu sau, Diệp Sơn mới lên tiếng.

“Vân Long, từ ngày con dẫn Tiểu Vân về nhà ngày đầu tiên, bố cũng cảm nhận được Tiểu Vân có lai lịch bí ẩn, xuất thân phi phàm, giờ thấy thế thì suy đoán của bố đúng rồi!”

“Rốt cuộc mẹ là ai?”

Diệp Tinh cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Long, chờ câu trả lời từ ông ta.

Tay Diệp Vân Long rung lên, nắm đấm siết chặt, trên mặt là sự không cam lòng và bất đắc dĩ.

Ông ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Bố, chuyện này thì con đã đồng ý với Tiểu Vân là không nói cho ai biết rồi, dù là bố cũng không ngoại lệ!”

“Từ hôm nay trở đi, con sẽ tập trung tinh thần vào võ đạo, sẽ có một ngày con đặt chân đến nơi đó, dẫn Tiểu vân quay về!”

“Nhưng trước đó, trên dưới nhà họ Diệp cũng không được nhắc tới chuyện của Tiểu Vân nữa, được không?”

Thấy ánh mắt dứt khoát của Diệp Vân Long, dù Diệp Sơn có rất nhiều câu hỏi thắc mắc nhưng cuối cùng vẫn thức thời im lặng.

Diệp Tinh cũng không biết làm sao, nắm lấy vai Diệp Vân Long.

“Bố, bố đang nói gì thế? rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đồng tử cậu ta phóng đại, giọng điệu kích động hơn bao giờ hết.

“Mẹ đi đâu rồi? Chẳng lẽ mẹ bị người thần bí kia mang đi, chúng ta không làm gì sao ạ?”

Thân hình Diệp Vân Long hơi lắc lư, ánh mắt giãy giụa nhưng im lặng một hồi, ông ta vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Không phải không làm mà là hiện tại, chúng ta chẳng thể làm gì được!”

“Quê của mẹ con không phải là nơi mà bây giờ chúng ta có thể chạm tới, đó là một lãnh địa mà con không thể tưởng tượng ra nổi đâu, dù là vương cấp trăm thì vào đó cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, sát khí dồn ép thôi!”

Lời ông ta vừa dứt, tay vung lên, chân nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

“Dù vương cấp trăm năm đi vào cũng là thập tử nhất sinh sao? Chẳng lẽ là nơi kia?”

Diệp Sơn than khẽ, dường như ông ta già đi thêm mười tuổi, ngã ngồi trên ghế.

Đây là lần thứ hai ông ta cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Thân hình Diệp Tinh lảo đảo sắp ngã, nhìn chằm chằm mặt đất không nhúc nhích.

Lần đầu tiên là ở Nam Hải – khi đối mặt với truyền nhân điện Chiến Thần trong truyền thuyết. Cậu ta đã dùng hết toàn lực, thậm chí còn bắt tay với Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du và đông đảo thiên tài võ đạo nhưng cuối cùng vẫn nếm mùi thất bại.

Còn lần này thì hoàn toàn rách nát, mẹ của cậu ta bị bắt đi bởi một kẻ thần bí ngay trước mặt mình mà cậu ta chỉ có thể bất lực, trơ mắt đứng nhìn không thể làm gì, còn chuyện nào thông khổ hơn?

Cậu ta mất hồn mất vía đi khỏi đại sảnh, ngước nhìn bầu trời bao la hỗn loạn. cuối cùng nhớ tới Diệp Thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.