Chương trước
Chương sau


Chương 1780

“Nhưng Diệp Lăng Thiên ra tay rõ ràng có hơi kiêng dè, không muốn làm bị thương người vô tội. Cho nên sau khi né tránh một chiêu của Liên Đạo Thành, cậu ta không lựa chọn cứng rắn chống đỡ đòn tấn công. Một bên tránh né, một bên tấn công mãnh liệt, sức chiến đấu của Diệp Lăng Thiên ít nhất cũng tổn thất ba phần!”.

“Có lẽ hôm nay cậu ta bị dồn vào bước đường cùng thật rồi”.

Lạc Tử Uyển từng chứng kiến Diệp Thiên dùng một chiêu đẩy lùi bốn vị vương cấp trăm năm, trong lòng đã công nhận sức mạnh của cậu. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên bị sáu người dồn ép “chật vật” như vậy, cô ta vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Lúc trước, Diệp Thiên đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại. Vì sao lần đầu tiên cô ta gặp Diệp Thiên lại phải nhìn cảnh cậu bị người ta đánh bại, cảm xúc trong lòng thật sự rất khó tả.

Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Sư phụ, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự thua trận chiến này, sư phụ có giúp cậu ta một tay không?”.

Tĩnh Di lập tức gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Đương nhiên, Diệp Lăng Thiên là người nối nghiệp mà Long Hoàng đã chọn, bất kể Long Hoàng hay là liên minh võ thuật đều sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện. Nếu Diệp Lăng Thiên mà bị đánh bại thật, sư phụ sẽ ra tay!”.

“Với danh tiếng và sức mạnh của liên minh võ thuật, có lẽ sáu người này cũng không dám làm càn”.

“Bây giờ sư phụ không nhúng tay vào cũng là muốn để Diệp Lăng Thiên nếm mùi thất bại. Chỉ khi con người nếm qua thất bại mới biết rút kinh nghiệm, trèo lên đỉnh cao hơn!”.

“Thất bại hôm nay không phải là điều xấu với Diệp Lăng Thiên, mà ngược lại có ích rất lớn!”.

Lạc Tử Uyển nghe vậy mới bừng tỉnh, khâm phục trí tuệ của sư phụ từ tận đáy lòng.

Nhưng Lí Thanh Du ở bên cạnh thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định.

Lạc Tử Uyển và Tĩnh Di đều cho rằng Diệp Thiên sẽ thua, chỉ có cô ta luôn tin rằng Đế Vương Bất Bại vẫn là Đế Vương Bất Bại!

Trên bầu trời, Diệp Thiên đứng vững lại, nhưng ánh mắt cậu đã chuyển từ bình tĩnh sang sắc bén.

Mặc dù trước kia cậu nói muốn tiễn sáu người này lên đường, nhưng thực ra cậu chỉ nói thế mà thôi. Chung quy cậu vẫn nghĩ đến trận chiến của vương cấp trong tương lai mà không muốn giết sáu người họ, khiến cho sau này phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh. Tuy nhiên, lúc này cậu đã mất kiên nhẫn.

“Ban đầu, tôi suy nghĩ cho trận chiến vương cấp giữa phương Đông và phương Tây sau này, chỉ muốn đẩy lùi sáu người các ông, không muốn phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh”.

“Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi!”.

“Trận chiến vương cấp sau này chỉ cần một mình tôi là đủ!”.

Một luồng sát ý đột nhiên lan ra chân trời, nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ máu quái dị.

“Rầm!”

Sát ý trên người Diệp Thiên gần như ngưng tụ thành thực chất, nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, rất nhiều người bình thường bên dưới đang quan sát, đều cả thấy một nỗi sợ trào dâng từ đáy lòng, cả người run rẩy.

Mà sáu vị vương cấp trăm năm lúc này vẻ mặt cũng chợt thay đổi, nhất là Lệ Tà, vừa nãy ông ta vừa chỉ tay vào giữa lưng Diệp Thiên, với vương cấp bình thường mặc dù sẽ không chết ngay trận nhưng cũng sẽ bị thương nặng trong thoáng chốc, nhưng Diệp Thiên lúc này vẫn khí thế như thế nước, không hề có dấu vết bị thương.

Tĩnh Di nhìn ra sau Diệp Thiên, trang phục của cậu đã bị rách một lỗ to bằng ngón tay cái, da dẻ trắng mịn bên trong lộ ra, không hề có vết thương khiến Tĩnh Di có chút kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.