Chương trước
Chương sau


Chương 1717

Nhưng hôm nay, Hoàng Đình Hiên sớm đã có người vào, mà Diệp Thiên cũng đã đến trước cửa Hoàng Đình Hiên.

“Diệp đế vương, mời cậu vào, cụ cố đang ở đình bát giác bên trong, tôi không dám quấy rầy mọi người, tôi đi trước đây!”

Vị tổng giám đốc của khách sạn Hạo Nguyên – Lư Phương Húc này đang khom lưng cúi đầu, làm ra tư thế mời với Diệp Thiên, sau đó cung kính lui đến thang máy, từ đầu đến cuối không hề bước vào Hoàng Đình Hiên một bước, tựa như đây là nơi vô cùng cao quý.

Diệp Thiên vừa vào bên trong, Lư Chính Vũ mặc trang phục thời Đường đã đi đến.

“Diệp đế vương đến, lão đây lại không đón tiếp từ xa!”

ông ta ôm quyền làm lễ với Diệp Thiên, giọng điệu hoàn toàn là ngang hàng nhau, không hề làm cao.

Diệp Thiên cũng chắp tay trả lễ như vậy, khẽ cười nói: “ông Lư nói quá rồi, tính ra thì ông là hiệu trưởng nổi danh của Tam Trung, còn tôi chỉ là một học sinh bình thường, ông là trưởng bối, không cần khách khí như vậy!”

“Ha ha!”, Lư Chính Vũ cười lớn thành tiếng: “Nếu Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ mà được xem là học sinh phổ thông, thì trên thế giới này còn có học sinh ưu tú sao?”

Ông ta bước một bước sang bên cạnh, đưa tay ra với Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, mời, có vài ông bạn cũ đã đến rồi, đúng lúc cũng có thể giới thiệu cho cậu làm quen!”

Diệp Thiên biết rõ trong lòng, nhưng vẫn không có biếu hiện gì, đi dọc hành lang dài trong gian phòng.

Hai người đi thẳng một đường, xuyên qua hành lang, lúc này Diệp Thiên mới phát hiện ra, phía sau Hoàng Đình Hiên được trang hoàng lộng lẫy còn có nhiều hơn nữa.

Sau hành lang dài, có một khu vườn rộng lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng hoa cỏ cây cối trong long viên loá mắt, dạt dào sức sống, một chòi nghỉ bát giác, bắt ngang chính giữa lâm viên mang phong cách cổ xưa, giống như Định Hải Thần Châm, mang theo khí thế hùng hồn khó giấu.

ở đây có thế gọi là một khu hoa viên trên không.

“Thiết kế này cũng khá thú vị, tôi nghĩ hẳn là do ông Lư nghĩ ra?”

Diệp Thiên quay sang Lư Chính Vũ, khẽ cười nói.

Cũng chỉ có vương cấp trăm năm như Lư Chính Vũ, tràn đầy phong thái người tri thức mới có thể nghĩ ra được thiết kế độc đáo này.

“Ha ha, có được một câu khẳng định của Diệp đế vương, cũng không uổng phí lão đây hao tốn nhiều tâm tư!”

Lư Chính Vũ không phủ nhận, ông ta nâng một tay, hoa đỗ quyên cao cấp mọc thành hàng phía trước chợt tách ra từ chính giữa, một lối đi hiện ra, đi thẳng đến chòi nghỉ bát giác.

Chòi nghỉ hình bát giác chiếm diện tích khoảng chừng một trăm mét vuông, không lớn không nhỏ nhưng ở ngay chính giữa lại có một cái bàn bát tiên

làm bằng đá. Cái bàn đập vào mắt người vừa bước vào, trên bàn có đủ bộ trà, có hơi nước lượn lờ, hương trà bay theo làn gió.

Bốn hướng của bàn bát tiên đều có từng người ngồi một góc, ai ai cũng mặc áo chùng cổ phong, khí thế nối bật, người lớn tuổi nhất trông khoảng bảy mươi, cũng giống với Lư Chính Vũ, mà tuổi nhỏ nhất thoạt nhìn thì chỉ có ba bốn mươi tuổi, chính trực trung niên.

Ngay khi hoa đỗ quyên mở ra, bốn người cũng đồng loạt quay đầu nhìn, ánh mắt khác nhau, nhưng toàn bộ đều nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ liếc nhìn qua bốn người, vẻ mặt không thay đổi, bước một bước đầu tiên về phía trước.

“Vù!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.