Chương trước
Chương sau


Chương 1531

Long Hoàng năm xưa cũng giống với Diệp Thiên hiện giờ. Mặc dù tài năng thiên bấm không được như Diệp Thiên nhưng cũng đạt đến cảnh giới vương cấp vào năm sáu mươi tuổi, có thể coi là tài năng thiên phú, tung hoành ở Hoa Hạ cũng khiến thế giới ngầm khi ấy chấn động.

Long Hoàng năm xưa cũng ngông cuồng vô cùng, người khác nghe đến đều kinh sợ. Trong mắt ông ta, toà trọng tài và giáo triều đều chẳng là gì cả. ồng ta cũng từng hùng hồn nói rằng muốn một mình chống lại hai thế lực lớn nhất phương Tây, trở thành người đầu tiên trong lịch sử làm điều này.

Có điều, lý tưởng chỉ là lý tưởng, thực tế vẫn là thực tế. Đối mặt với thế lực lớn như viện trọng tài và giáo triều, người cao ngạo như Long Hoàng cũng phải cúi đầu, lựa chọn cách chiêu mộ những người mạnh ở phương Đông để chống lại.

Những gì Diệp Thiên nói hiện giờ giống y hệt Long Hoàng năm đó.

Cảm nhận được sự quyết đoán của Diệp Thiên, Điển Vinh biết mình không thể khuyên được, ồng ta lắc đầu, sau đó thu lại chiếc huy hiệu Liên minh Võ thuật.

“Tuổi trẻ thành danh, nhiệt huyết dâng trào, không ngông cuồng sao gọi là tuổi trẻ chứ? Diệp Đế vương, tôi có thể hiểu được lối suy nghĩ này của cậu!”

“Nếu cậu từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật vậy tôi cũng không phí lời nữa, chỉ mong cậu có thể tự bảo trọng, nhất là cẩn thận với toà trọng tài. Tôi với bọn chúng là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Theo như cách làm việc của bọn họ thì chắc chắn sẽ không tha cho cậu”.

“Tôi sẽ tạm thời giữ chiếc huy hiệu Liên minh Võ thuật này. Nếu một lúc nào đó cậu thay đổi ý định hãy tới Yến Tử ô, Hoa Hạ để tìm tôi, đó là đất tổ của Phi Giáp Môn chúng tôi”.

Dứt lời, ông ta nắm tay cáo từ Diệp Thiên.

“Hôm nay xin tới đây thôi, tôi cần vào Thần Linh Mật Tàng để xem xem có kiếm được bảo vật hay bảo khí nào để tăng tu vi không!”

Diệp Thiên cũng nắm tay đáp lễ, khẽ gật đầu.

“Mời!”

Ngay lúc này, ánh mắt của hai người bỗng dừng lại, cùng nhau nhìn về phía chân trời.

Bọn họ trông thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt nhanh trên bầu trời, xuyên qua không trung với tốc độ 10Om/s, cơ thế toát lên huyết khí.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng ngớ người.

Cách bóng người đó khoảng 100 mét, hai vệt sáng cũng bám theo như hình với bóng, không nhanh không chậm, cứ đi theo sau cô gái, giữ một khoảng cách như nhau.

Diệp Thiên cũng hơi khựng lại, vẻ mặt dần trầm xuống.

Anh đã nhìn rõ người toàn thân đầy huyết khí kia chính là Đàm Băng Băng đã không ở cạnh anh hơn nửa ngày nay.

Lúc này, khoé miệng của Đàm Băng Băng toàn là máu, trên vai thấp thoáng một vết thương rất sâu, hơi thở có phần uể oải hơn so với bình thường, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.

“Chủ nhân, cứu tôi!

Sắc mặt Đàm Băng Băng tái nhợt, nét mặt tỏ ra vô cùng khiếp sợ, cô ta lao nhanh tới, nhìn thấy Diệp Thiên ở phía dưới thì mừng rỡ cất tiếng, cầu cứu Diệp Thiên.

“Hê hê!”

Lúc cô ta lên tiếng, đằng sau lưng cũng truyền tới một giọng cười quái đản, hai vệt sáng đằng sau lưng Đàm Băng Băng bỗng tăng tốc, một vệt sáng biến thành một gã đàn ông mặc áo bào đen, nhắc một tay lên, hướng về bóng lưng của Đàm Băng Băng.

“Bĩu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.