Chương trước
Chương sau


Chương 1312

“Có thể nói là nếu vương cấp không xuất hiện thì hắn là vô địch rồi, ai mà giết được hắn thế?”

“Chẳng lẽ là mấy lão quái vật kia động tay? Họ không sợ quy ước vương cấp sao?”

Đúng như lời Ẩn Giả, Huyết Ma là thế hệ sau của ông ta. Thực lực ông ta mạnh hơn Huyết Ma cũng vì có thêm năm mươi năm sống trên đời thôi.

Nếu xét thiên phú, ông ta tự nhận cũng yếu hơn Huyết Ma một bậc, ông ta cũng có thể dự đoán được sự tiến bộ của Huyết Ma trong năm mươi năm nay mà.

Giờ lại nghe tin Huyết Ma chết thì hiển nhiên ông ta cũng rất kinh ngạc.

“Ẩn Giả các hạ, kẻ giết chết Huyết Ma không phải mấy lão quái vật kia, mà là một võ giả trẻ mới nổi lên trong hai năm nay của Hoa Hạ!”

“Cậu ta tên Diệp Lăng Thiên!”

Hồ Đức bực bội nói.

Diệp Thiên là người đầu tiên làm La Võng nhục nhã, điều này khiến cho ông ta- người mới tiếp nhận La Võng không lâu cực không vui.

Người thừa kế trong gia tộc đông đúc, hắn chỉ là một trong chín người con của bố mình, cuối cùng được tiếp nhận La Võng cũng nhờ đầu óc kinh doanh xuất chúng và sự ủng hộ của lớp người lớn tuổi trong gia tộc.

Diệp Thiên vừa quậy ra như thế, khiến La Võng tổn thất nặng nề, làm uy tín của hắn trong gia tộc đã mất hết, điều này tạo thành uy hiếp đối với vị trí gia chủ của hắn.

Cũng vì thế hắn mới không màng giá nào mà tới Bắc Cực để gặp Ẩn Giả, hắn nhất định phải thô bạo dẹp đi rắc rối này.

“Diệp Lăng Thiên?”

Ẩn Giả lắc đầu: “Năm đó tôi ở ẩn, trong số mấy cao thủ của Hoa Hạ không có người này”.

“Đương là không có rồi ạ!”, Hồ Đức trầm giọng nói: “Cậu ta mới nổi lên hai năm nay thôi”.

Ánh mắt hắn lóe lên, nói lại toàn bộ về Diệp Thiên cho Ẩn Giả nghe một lần, không bỏ sót gì.

Mỗi khi Ẩn Giả nghe một chuyện, ánh mắt lại sáng lên một chút, cuối cùng đôi mắt ông ta hoàn toàn mở ra.

“Hay cho một Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên, viện trọng tài mà cũng bị dẫm xuống à”.

“Cậu ta giết được Huyết Ma thì chứng tỏ thực lực đã gần tới vương cấp rồi, thậm chí cũng đã tới vương cấp thật rồi”.

Ông ta càng nói càng hưng phấn, ánh mắt lấp lánh tia sáng khát máu đã biến mất mấy chục năm, Hồ Đức sung sướng, cẩn trọng nói: “Ẩn Giả các hạ, ông có bằng lòng rời núi không ạ, là vì vinh quang của La Võng mà giết Diệp Lăng Thiên?”

Ẩn Giả khinh miệt cười, buông cần câu, đứng lên.

Trong tích tắc, gương mặt đầy nếp nhăn từ từ giãn ra, mái đầu trắng xóa dần xuất hiện màu đen, nó từ từ bao trùm, máu trắng bị thay bằng màu đen.

Cánh tay khô héo dần căng ra như quả bóng cao su được thổi khí, thân hình cao lên, mái r8ng đã rụng cũng nhanh chóng mọc ra.

Trong mấy giây thôi, ông lão tuổi xế bóng đã biến thành một người đàn ông trung niên mặt mày tuấn tú, cơ thể rắn chắc, toàn thân tràn đầy sức sống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.