Chương trước
Chương sau


Chương 1284

Mặc dù không phải Truy Hồn Tiễn do Phệ Thiên Long Diệm ngưng tụ thành, lực phá hoại giảm vô số lần, nhưng dựa vào tu vi hiện giờ cùng với tinh thần lực truy tung của Diệp Thiên, cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng không cách nào trốn thoát.

Tên đã bắn ra, Diệp Thiên nhìn cũng không thèm nhìn lại, trong khoảnh khắc Truy Hồn Tiễn bắn ra, Barrett đã không thể thoát khỏi cái chết rồi!

Toàn bộ quán bar lập tức trở nên yên tĩnh, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng Diệp Thiên cách không bóp nát chai bia rồi tụ nước thành rồng khiến bọn họ ngơ ngẩn, ngay cả Bành Lượng hiểu rõ Diệp Thiên cũng tỏ ra bàng hoàng lúng túng, hệt như ngày đầu tiên quen biết Diệp Thiên vậy.

“Tiểu Lượng, tối nay uống đến đây thôi, cậu ngồi sang một bên đi, tớ có chút việc phải xử lý!”

Ánh mắt cậu nhìn Bành Lượng mang theo ý cười dịu dàng.

Bành Lượng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn kéo Ngụy Thi Thi ngồi xuống ghế dài bên cạnh rồi ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.

Đám người Lâm Thư, ai nấy đều đứng ngây như phỗng, Diệp Thiên đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm của nơi này rồi.

Chỉ thấy Diệp Thiên hơi dịch người, vẫy tay một cái, một chai Remy Martin Louis XIII cách đó mười trượng tự động bay đến bàn bên này của cậu.

Cậu không cần dùng tay, rượu trong chai tự động chảy ra, rót vào trong ly.

Cảnh tượng này lại lần nữa khiến mọi người khiếp sợ, hệt như nhìn thấy thần linh.

Lâm Thư sợ hãi mà run rẩy cả người, suy nghĩ gây phiền phức cho Diệp Thiên đã ném lên tận chín tầng mây từ bao giờ, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên lại quay đầu nhìn về phía họ.

Cơ thể Mộ Dung Đoạn và Lâm Thư lập tức cứng lại, trong lòng như rơi vào hầm băng, nhưng ánh mắt Diệp Thiên chỉ thoáng lướt qua hai người, cuối cùng rơi xuống người Đàm Băng Băng trong lòng Mộ Dung Đoạn.

“Quý cô này, tôi mời cô một ly nhé!”

“Hay là, nên gọi cô là… Ripper nhỉ?”

Diệp Thiên nói với giọng dịu dàng, cười như không cười, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Lúc anh vừa mới dứt lời thì những người quen với Đàm Băng Băng ở quanh đó đều ngỡ ngàng quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu.

Đàm Băng Băng là hoa khôi của trường Hoa Thanh, khá nổi tiếng trong các trường đại học ở thủ đô, rất nhiều người biết cô ta, nhưng chưa có ai từng nghe nói cô ta còn có biệt danh “Ripper” gì gì đó.

Mộ Dung Đoạn nhìn sang Đàm Băng Băng với vẻ mặt thắc mắc, bất giác buông tay và đứng xa cô ta ra.

Cậu ta xuất thân trong gia đình Mộ Dung, mặc dù không có thiên phú luyện võ nhưng vì Mộ Dung Vô Địch có quan hệ nhất định với cả giới võ đạo và giới sát thủ.

Nên cậu ta biết rất rõ “Ripper” là sát thủ mạnh thứ ba trong danh sách sát thủ quốc tế, là quân bài đắt giá của “La Võng”.

Diệp Thiên gọi Đàm Băng Băng là “Ripper” thì bảo sao mà cậu ta không kinh ngạc cho được.

Đàm Băng Băng bình thản, nhìn có vẻ rất ngây thơ, như thể không biết gì, nhưng Diệp Thiên thì cứ nhìn cô ta chằm chằm. Biểu cảm của cô ta vẫn không thay đổi, cuối cùng thì nở nụ cười đẹp rạng rỡ.

“Đế Vương Bất Bại thật không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, tôi đã giấu đến mức đó rồi mà không ngờ vẫn không giấu được anh!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.