Chương trước
Chương sau


Chương 1191

Giết người cướp của là chuyện thường ngày họ làm mà thôi, dù đám kia có loi choi thế nào, cuối cùng vẫn là cá trong chậu.

Hai mươi mấy cao thủ sắp tới gần trụ nước, định nhảy vào trong thì đúng lúc này, một bàn tay xanh lam khổng lồ xuất hiện, nó giáng xuống từ trên không, trực tiếp áp trụ nước vào trong suối.

Mọi người quá đỗi ngỡ ngàng, một tiếng quát lạnh đột ngột truyền tới từ phía sau.

“Tôi không nhắm vào ai nhưng mọi người ở đây nghe cho rõ, thứ trong suối thuộc về Diệp Lăng Thiên tôi!”

“Ai dám tới gần thêm một bước thì…”

“Chết!”

Chưởng ấn to lớn từ trên trời đè xuống, trấn áp cột nước, ngay cả tia sáng vàng cũng bị ép vào trong dòng nước, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sắc mặt cũng trở nên điên cuồng.

Các vụ cao thủ lần lượt quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thiên một thân áo trắng, đứng ở phía sau chân trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đám đông.

“Diệp Lăng Thiên? Sao cậu ta lại quay lại? Không phải cậu ta không muốn giúp chúng ta sao?”

Thiết Anh nheo mắt lại, vô cùng ngạc nhiên, trước đây Diệp Thiên đã dứt khoát từ chối, nhưng bây giờ lại đột nhiên quay lại, khiến bọn họ cực kỳ khó hiểu.

Biểu cảm của những người còn lại rất phong phú, nhất thời không một ai bước lên trước.

Khí tức của Hailey Ince và Gaudreau bễ nghễ, chưởng khống cả hiện trường, Gaudreau vốn luôn kín tiếng, hơi nhướng mắt lên, lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, tốt xấu gì cậu cũng là cao thủ đương thời trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trước đây đã từng nói sẽ không quan tâm chuyện của đồi núi Bắc Áo, hiện giờ đột nhiên quay lại, chẳng phải là nói lời không giữ lấy lời sao?”

Diệp Thiên giẫm chân lên khoảng không, vẫn lạnh lùng như cũ.

“Trước đây tôi đã nói sẽ không giúp đỡ người của Ám Bộ, đây là sự thật, nhưng hiện giờ tôi quay lại, không phải vì muốn giúp bọn họ, mà là vì giúp chính bản thân tôi!”

“Tôi muốn mọi thứ ở đây, nếu như ai muốn nhúng tay vào…”

“Giết không tha!”

Giọng nói của cậu chắc như đinh đóng cột, đám đông đều ngửi thấy được sát ý thuần túy lạnh thấu xương, trong phút chốc nét mặt của họ thay đổi nhanh chóng.

Lý do Diệp Thiên đi rồi trở về hoàn toàn là vì tin tức mà Thượng Quan Liên Nhược nói cho cậu.

Sinh ra từ trong nước, có hình dạng như rồng hoặc rắn, phát ra kim quang, đây chính là Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa trong truyền thuyết gần như đã biến mất.

Loại hoa này chính là dược liệu cao cấp nghìn năm hiếm thấy, nếu lấy được nó có thể tăng cường tu vi, linh lực trong nó có thể khiến một người bình thường trở thành cao thủ siêu phàm trong chớp mắt.

Nếu như sử dụng linh lực đúng cách, có thể nói muốn tạo ra một đội quân cao thủ có sức mạnh siêu phàm cũng không khoa trương chút nào.

Nếu một vị siêu phàm thần phẩm đạt được Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa, có thể thành cá chép hóa rồng, bay thẳng lên chín tầng mây, tiến vào cấp độ chỉ có trong truyền thuyết, khiến người khác cực kỳ khó tin.

Mà đối với Diệp Thiên, Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa vẫn còn có một tác dụng khác mà chỉ bản thân cậu mới biết, chính là tu luyện thần hồn.

Sức mạnh tinh thần của cậu có thể đạt tới cảnh giới Quy Nguyên thông qua việc luyện hóa long nguyên, một khi tiến vào cảnh giới Quy Nguyên, sức mạnh tinh thần của cậu sẽ trở nên lớn mạnh, lớn mạnh gấp nhiều lần, không sợ bị đứt đoạn.

Nhưng sức mạnh tinh thần có nhiều đến đâu, phạm vi rộng lớn bao nhiêu, vẫn nên cô đọng chúng lại mà tu luyện, giống như trăm ký bông gòn vẫn không thể nghiền nát một ký thép, cậu không chỉ muốn thay đổi những sức mạnh sinh ra từ sức mạnh tinh thần của mình, mà còn muốn nó trở nên vững chắc hơn, và tinh luyện hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.