Chương trước
Chương sau


Chương 997

“Phiêu Nhứ, theo anh qua đó!”

Cô gái nghe vậy thì lập tức theo sát Hoàng Cẩm Dư, tới chỗ bàn Diệp Thiên.

Mắt đẹp khẽ chớp, ánh mắt cô gái nhìn Diệp Thiên lạnh đi vài phần. Cô ta tên Hoàng Phiêu Nhứ, em gái ruột của Hoàng Cẩm Dư. Cô ta tất nhiên biết tình cảm của anh trai nên luôn cố tình tác hợp cho Hoàng Cẩm Dư và Tiếu Văn Nguyệt lén lút hoặc công khai.

Bây giờ thấy Tiếu Văn Nguyệt lại tỏ ra yêu thương nhung nhớ một thanh niên khác, cô ta tất nhiên sẽ không vui.

Ở thủ đô, thanh niên có thể so với Hoàng Cẩm Dư không ít nhưng chắc chắn không bao gồm Diệp Thiên.

“Anh đã tới thủ đô hơn một tháng rồi, sao không báo tôi biết? Anh đang ở Đại học Thủ Đô sao?”

Tiếu Văn Nguyệt gặp lại Diệp Thiên thì tâm trạng vô cùng vui sướng, kề sát Diệp Thiên hỏi lung tung này nọ, miệng chưa từng nghỉ ngơi.

Diệp Thiên cúi đầu nhấp một ngụm cafe, lạnh nhạt đáp lời: “Tôi không biết cô có đổi số điện thoại hay không, với lại gần đây tôi có khá nhiều chuyện ở thủ đô, không có gì đặc biệt thì liên lạc với cô làm gì?”

Ba người Tề Văn Long bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Họ đột nhiên phát hiện ra là hình như mỗi một thiếu nữ xinh đẹp đều có quan hệ gì đó với Diệp Thiên.

Hoa Lộng Ảnh đã thế, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng vậy, Tiếu Văn Nguyệt không khác.

Quan trọng nhất là trừ Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên đều chỉ có thái độ lạnh lùng với những người còn lại, đúng là tréo ngoe.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thế thì bĩu môi, cô ta lại nhớ số điện thoại của Diệp Thiên nhưng trước nay Diệp Thiên luôn bận rộn, cô ta cũng sợ quấy rầy người ta sẽ làm đối phương phản cảm nên luôn kiềm nén nỗi nhớ trong lòng. Bây giờ gặp được Diệp Thiên, cô ta mới kích động đến vậy.

“Đúng rồi, mấy người này đều là bạn học của anh sao?”

Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt có chút ý tưởng ranh mãnh, sau đó nhìn sang mấy người Tề Văn Long.

“Là anh em!”

Diệp Thiên lạnh nhạt đáp.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thế thì nhoẻn miệng cười với ba người Tề Văn Long.

“Chào mọi người, tôi là Tiếu Văn Nguyệt, là bạn cấp ba với Diệp Thiên, còn là bạn thân nữa nha!”

Hoa khôi Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười, ba người Tề Văn Long tức khắc mê mẩn choáng váng, nhanh miệng giới thiệu, sợ chậm hơn người khác nửa bước.

Tiếu Văn Nguyệt khá lễ độ với ba người, thái độ cũng thân thiết. Cô ta biết người có thể đi cùng Diệp Thiên đều được Diệp Thiên tán thành. Như Bành Lượng trước đó vậy, giờ cô ta đã thích Diệp Thiên thì tất nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với anh em của Diệp Thiên.

“Phải rồi, A Thiên, bây giờ anh học ngành gì vậy?”

Đôi mắt trong veo của Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiên.

“A Thiên?”, Diệp Thiên nhíu mày, giọng càng thêm lãnh đạm: “Ai cho cô gọi tôi như thế?”

Tiếu Văn Nguyệt lại chẳng sợ sệt, ngược lại còn nở nụ cười nghịch ngợm, mở to mắt nói: “Tôi cảm thấy xưng hô thế rất thú vị, hơn nữa đây chắc là xưng hô thuộc về riêng tôi, không có ai gọi anh như thế đúng không?”

Trong mắt Diệp Thiên lóe lên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Cô đúng là ngày càng được voi đòi tiên đó!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.