Không nói lại được với Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng đành nghe lời gật đầu, đối với cậu mà nói, nhà họ Diệp lúc này có cũng được mà không cũng xong, cho dù cậu đến hay không đến, kết quả đều không có gì thay đổi nhiều.
Với thân phận bây giờ của cậu, bản lĩnh, địa vị, cho dù đối mặt với cả nhà họ Diệp, thì cậu cũng có gì phải sợ?
Ngồi với Thi Tú Vân lại nói chuyện thêm một tiếng nữa, cho đến nửa đêm, Diệp Thiên mới khuyên: “Mẹ, dạo này mẹ ăn uống không điều độ, lại thiếu ngủ, cơ thể mẹ rất yếu, bây giờ mẹ đi ngủ đi nhé!”.
Ánh mắt Thi Tú Vân đầy vẻ không nỡ, xa cách chín năm, được gặp lại đứa con trai cả mà bà ấy yêu thương nhất, đương nhiên không muốn Diệp Thiên đi rồi, nhưng Diệp Thiên dịu dàng khuyên nên bà ấy vẫn đứng dậy.
“Được rồi, giờ mẹ đi ngủ đây, trưa mai con nhớ đến đây đón mẹ, mẹ đưa con về nhà họ Diệp!”.
Diệp Thiên hơi trầm ngâm, rồi vẫn gật đầu.
Diệp Thiên để lại phương thức liên lạc của bản thân cho Thi Tú Vân, nhìn Thi Tú Vân ngủ rồi cậu mới rời khỏi thiền phòng.
Bên ngoài chùa Cửu Long, chỉ còn mập mờ vài ánh đèn, gần như tất cả mọi người đều đã ngủ, cậu đứng trên đỉnh Tây Sơn, nhìn xuống thủ đô, trong mắt lóe lên tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2668055/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.