Chương trước
Chương sau
"Diệp Thiên?"





Vương Triều Hải bị Diệp Thiên kéo lên thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể nào tin nổi.





Lúc trước, khi xảy ra xung đột trong phòng VIP Phượng Hoàng Lâu, Diệp Thiên cũng không ra tay nên cậu ta đương nhiên coi Diệp Thiên là một kẻ nhát gan.






Nhưng bây giờ, vệ sĩ mà cậu ta dốc hết sức lực cũng không thể giải quyết được lại bị Diệp Thiên đánh gãy chân chỉ với một cú đá, dường như cậu ta khó có thể tin vào mắt mình.





"Không sao chứ?"





Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, mỉm cười nói.








Vương Triều Hải sau đó mới phản ứng lại, cậu ta lắc lắc đầu, trước mặt truyền đến tiếng rên rỉ của Tề Văn Long.





Tề Văn Long mặc dù đã từng luyện đấu võ tự do, nhưng dù sao cũng không phải là chuyên nghiệp. Trước kia còn có thể chống đỡ được một chút, nhưng lúc này cũng đã rơi vào thế hạ phong, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.





Tề Văn Long bị vệ sĩ đã một phát khiến cậu ta mất cân bằng, vệ sĩ đó đã nhìn thấy kẽ hở và tung nắm đấm vào mặt của Tề Văn Long.





Nếu cú đấm này trúng đích, chắc chắn Tề Văn Long sẽ bị gãy sống mũi và bị thương nặng.





Nhưng chính vào lúc vệ sĩ đó tung cú đấm thì một nắm đấm khác từ phía sau lưng Tề Văn Long cũng đưa tới, chạm vào nắm đấm của vệ sĩ kia.





"Rắc!"





Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết lại vang dậy, toàn bộ cánh tay của tên vệ sĩ bị bẻ cong thành hình dáng kỳ dị, hắn bị hất văng ra ngoài, lết xuống đất mấy mét rồi bất tỉnh tại chỗ.





"Ớ?"





Một lòng bàn tay áp vào sau lưng Tề Văn Long, đỡ lấy cơ thể cậu ta. Tề Văn Long giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm của Diệp Thiên.





"Diệp Thiên?"





Ánh mắt của cậu ta đã hoàn toàn khác lúc trước, và cũng vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên kéo cậu ta ra sau, mỉm cười nói: "Thế nào, cảm giác làm anh hùng cứu mỹ nhân không hề dễ chịu phải không?"





Ánh mắt Tề Văn Long hơi ngưng lại, cậu ta còn chưa hiểu tại sao. Diệp Thiên nhìn chằm chằm về phía trước, nói tiếp: "Sở dĩ vừa rồi ở trong phòng VIP, tôi không đứng ra cùng mấy người chỉ vì muốn cậu hiểu rõ một đạo lý!”





"Giúp người là chuyện tốt, nhưng cũng phải tự lượng sức mình!”





"Đôi khi việc giúp đỡ người khác lại khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh khốn cùng. Vừa rồi cậu ăn một phát tát của Từ Tử Văn chính là minh chứng tốt nhất!”





Ánh mắt Tề Văn Long ngưng lại, cậu ta mở miệng định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên lại vỗ vỗ vai cậu ta.





"Cậu qua bên chỗ Lâm Ngữ Băng trước đi. Nếu đã là anh em, cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên tôi sẽ ủng hộ đến cùng!”





"Chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi!"





Sau khi nói xong, cậu cũng không quan tâm Tề Văn Long và Vương Triều Hải phản ứng như thế nào mà bước chậm rãi về phía trước.





Thể lực của Lí Phong rất tốt, cậu ta đang say sưa đánh đấm với vệ sĩ. Đúng lúc này, một bàn tay dài và trắng nõn đột nhiên thò ra từ bên hông, kẹp chặt lấy cổ tay tên vệ sĩ.



Tên vệ sĩ kinh ngạc, đang định giãy giụa để thoát ra, nhưng một lực lượng rất lớn đã kéo hắn từ trên mặt lên, kéo thẳng hắn lên không trung rồi dập mạnh xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.