“Tôi hi vọng bắt đầu từ bây giờ, cậu hãy ngừng qua lại với Giai Lệ, hoàn toàn rời xa nó”.
Một tờ chi phiếu đặt trên bàn, Tiêu Trường Hà nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sắc bén.
Diệp Thiên ngồi yên không động đậy, không hề biến sắc.
Cậu bưng tách trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mới bình thản nói.
“Ông cụ Tiêu, cháu không hiểu ý ông”.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà nghiêm nghị, lời nói không hề khách sáo.
“Tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi”.
“Tôi muốn cậu bắt đầu từ lúc này không qua lại với Giai Lệ nữa, sau này cũng đừng liên lạc với nó, cậu phải biến mất khỏi cuộc sống của nó, cậu hiểu chưa?”.
Lúc ông ta nói chuyện với Diệp Thiên vẫn luôn quan sát sắc mặt cậu.
Người bình thường nghe thấy những lời này ít nhiều cũng sẽ do dự, nhưng ông ta lại chỉ nhìn thấy vẻ thản nhiên trên mặt cậu.
“Ông cụ Tiêu, không phải cháu không hiểu ý ông, cháu chỉ muốn biết vì sao?”.
Diệp Thiên nâng tách trà, nhìn vị chỉ huy từng chinh chiến sa trường.
“Vì sao ư?”.
Tiêu Trường Hà lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vì tôi là ông ngoại của nó!”.
“Tiểu Hà từng bỏ mặc lời khuyên của tôi, kiên quyết đi theo thằng khốn họ Cố đó, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, cuối cùng gia đình ly tán, kham khổ nửa đời.
Bây giờ Giai Lệ vừa mới bước vào xã hội, đương nhiên tôi không thể để bi kịch tái diễn”.
Mặc dù Tiêu Trường Hà đang ngồi trên ghế, nhưng do thói quen hình thành từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667787/chuong-631.html