Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búa
sắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chì
là một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ Diệp
Thiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù là
cậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.
Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi người
chào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.
Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang Ngô
Lăng Hiên.
“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tư
cách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.
Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,
nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đau
thể xác.
Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,
khiến cậu ta như rơi vào hố băng.
Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô Quảng
Phú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vô
cùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,
đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thể
tưởng tượng.
Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,
chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngang
tầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắm
giữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đi
tính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667761/chuong-617.html