Chương trước
Chương sau




Tuy cậu ta thu tay lại, nhưng đã nhỏ mặt của Diệp
Thiên, Lục Chí Minh cậu ta xưa nay đều là có thù át phải
trả.

Lục Chí Minh rời đi, Kỳ Nhược Tuyết mới thờ phào
ngồi xuống.

Cô ấy quay người sang nhin Diệp Thiên, nhẹ nhàng
nhắc nhờ: “Anh cần thận chút, cái tên đó là người của nhà
họ Lục ở Cán Tây, bụng dạ hẹp hồi lắm, lất nữa xuống
máy bay anh ta nhất định sẽ tim anh trả thủ đói”.

“Lúc xuống máy bay tôi sẽ giúp anh giữ chân anh ta,
anh đi nhanh chút là được, đừng có cãi nhau với anh ta,
không là người thiệt thòi sẽ là anh đấy!”.

Cổ ấy nói những điều này đều là vì muốn tốt cho Diệp
Thiên, cô ấy sợ Diệp Thiên tuổi trẻ bóng bột, cuối cùng bị

Lục Chí Minh đánh cho tơi bởi!
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu qua, hữ nhẹ một tiếng,
giọng nói vô cùng coi thường.

“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tôi”.

“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tõe”.

Khóe miệng Diệp Thiên nhéch lên về coi thường,
không hề sợ hãi vì thân phận của Lục Chí Minh.

Khi Kỳ Nhược Tuyết nối ra thân phận của Lục Chí
Minh, cậu đã nghĩ đến gia tộc này ở Cán Tây rồi.

Tuy cậu chưa bao giờ qua lại với người nhà họ Lục,
nhưng cũng biết lại lịch nhà họ Lục ở Cán Tây, gia chủ là
họ Lục là Lục Thiên Thư, đứng thứ 15 trong bảng xếp
hạng cao thủ Hoa Hạ, nghe nói tuyệt kỹ làm nên tên tuổi
của ông ta là Tối Tâm Chường, rất được tôn sửng ở tỉnh
Cán Tây, nhà họ Lục cũng đứng vững vị trí số một ở tỉnh
Cán Tây.

Thân phận này đối với người khác mà nói có lẽ vô
cũng đáng sợ, nhưng đổi với cậu thì chẳng khác gì một
con kiến.

Diệp Thiên nói dứt, Kỳ Nhược Tuyết ngày người ra,
trong lòng dấy lên sự bất lực và nực cười.

Cô ấy nói cho Diệp Thiên biết thân phận của Lục Chí
Minh là dể Diệp Thiên biết Lục Chí Minh là nhãn vật như
thế nào, bàn thân nên biết iệu mà tránh, đừng có va
chạm với Lục Chí Minh để trách rước họa vào thân.

Diệp Thiên thì lại nói với về không hề quan tâm, hơn
nữa hình như còn có thái độ hãm dọa Lục Chí Minh, khiến

cô ấy chỉ biết lắc đầu.

Cô ấy nhìn kỹ Diệp Thiên tử đầu đến chân, nhin Diệp
Thiên rất bình thường, không giống như những người trong giới thượng lưu, cô ấy đoán Diệp Thiên có lẽ không
biết nhà họ Lục ở Cán Tây đại diện cho điều gì, chi đành
bất lực giải thích.

“Nhà họ Lục ở Cân tây chắc anh chưa từng nghe qua,
nhưng tôi có thể nói cho anh biết là nhà họ Lục vô cùng
đáng sợ, mạnh đến mức anh không tướng tượng nối đầu,
cho dù đại sử biên cương của tình Cán Tây cũng phải
khách sáo và nề mặt với nhà họ Lục, cà tình Cán Tây có
40% kinh tế do nhà họ Lục nấm, là một gia tộc lớn dừng
đầu Cán Tây!”.

“Anh là người ở Lư Thành, chắc cũng biết nhà họ Hàn
ở Thành Môn của tỉnh Xuyên nhi? Địa vị nhà họ Lục ở tỉnh
Cán Tây tương đương với địa vị nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên,
thậm chí còn đáng sợ hơn đói”.

“Người đang nắm quyền của nhà họ Lục là Lục Thiên
Thư, Lục Chí Minh là con trai của ông ta!.

Cô ấy cảm hấy bàn thân đã giải thích quá rõ ràng rối,
Diệp Thiên nhất dịnh sẽ ngạc nhiên, thậm chỉ còn có chút
sợ hãi, nhưng Diệp Thiên lại vẫn là cái biểu câm lạnh lùng
dừng dưng đó.

“Nhà họ Lục ở Cán Tây thi đã sao?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nói với về vô cùng coi thường:
“Cho dù là bố anh ta đứng trước mặt tôi thi cũng phải
cung kính hành lễ với tôi, dựa vào anh ta mà cũng đôi ra
oai trước mặt tôi á? Chở thêm vài chục năm nữa đi nhét”.

Sắc mặt Kỳ Nhược Tuyết hoàn toàn sa sắm lại, biểu
cảm hết sức kinh ngạc.


Cô ấy thực sự không ngờ Diệp Thiên trông nho nhã
nhẹ nhàng, thế mà lại là người nói khoác mà không biết ngượng.

Nhà họ Lục ở Cán Tây lồn đến mức nào chứ, còn có
cao thủ trong giới võ thuật là Lục Thiên Thư trấn giữ, cho
dù là nhà họ Kỳ bọn họ cũng bị kém một bậc.

Nếu không phải là chị cô ấy là Kỳ Nhược Yên gia nhập
Tam Tuyệt Môn, trở thành đệ từ thân cận của Quách
Dương “Cuống Thương”, nhà họ Kỳ bọn họ cho dù có dốc
hết sức cũng không thể sánh được với nhà họ Lục, đủ để
thấy nhà họ Lực đăng sợ đến mức nào.

Nhưng khẩu khí của Diệp Thiên lại ngông cuống hết
sức, cầu nói của cậu không hế coi trọng nhà họ Lục, thậm
chỉ còn nói Lục Thiên Thư gặp cậu phải chấp tay hành lễ
một cách cung kính, đúng là năm mơ giữa ban ngày.

Nhin khắp Hoa Hạ, những người đủ tư cách được Lục
Thiên Thư cung kính đối đãi chắc chỉ có vài ngườI, nhưng
muốn để Lục Thiên Thư cung kính đối đãi, lại còn chấp
tay hành lễ thì người đó phải đáng sợ đến mức nào chứ?
Cho dù thực sự có người có thế khiến Lục Thiên Thư
kiếng nề như vậy, thì đó chắc chấn là nhân vật khủng
khiếp chấn động bốn phương, rõ ràng không thể nào là
một người trẻ tuổi thuộc lớp sau như Diệp Thiên được.

Diệp Thiên chưa đẩy 20 tuổi, trông cùng lắm là sinh
viên năm nhất, năm hai, làm gì đủ tư cách để Lục Thiên
Thư phải kiêng nề chứ?




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.