Tuy cậu ta thu tay lại, nhưng đã nhỏ mặt của Diệp
Thiên, Lục Chí Minh cậu ta xưa nay đều là có thù át phải
trả.
Lục Chí Minh rời đi, Kỳ Nhược Tuyết mới thờ phào
ngồi xuống.
Cô ấy quay người sang nhin Diệp Thiên, nhẹ nhàng
nhắc nhờ: “Anh cần thận chút, cái tên đó là người của nhà
họ Lục ở Cán Tây, bụng dạ hẹp hồi lắm, lất nữa xuống
máy bay anh ta nhất định sẽ tim anh trả thủ đói”.
“Lúc xuống máy bay tôi sẽ giúp anh giữ chân anh ta,
anh đi nhanh chút là được, đừng có cãi nhau với anh ta,
không là người thiệt thòi sẽ là anh đấy!”.
Cổ ấy nói những điều này đều là vì muốn tốt cho Diệp
Thiên, cô ấy sợ Diệp Thiên tuổi trẻ bóng bột, cuối cùng bị
Lục Chí Minh đánh cho tơi bởi!
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu qua, hữ nhẹ một tiếng,
giọng nói vô cùng coi thường.
“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tôi”.
“Anh ta tốt nhất là nên cấu nguyện, sau khi xuống máy
bay đừng có gây sự với tõe”.
Khóe miệng Diệp Thiên nhéch lên về coi thường,
không hề sợ hãi vì thân phận của Lục Chí Minh.
Khi Kỳ Nhược Tuyết nối ra thân phận của Lục Chí
Minh, cậu đã nghĩ đến gia tộc này ở Cán Tây rồi.
Tuy cậu chưa bao giờ qua lại với người nhà họ Lục,
nhưng cũng biết lại lịch nhà họ Lục ở Cán Tây, gia chủ là
họ Lục là Lục Thiên Thư, đứng thứ 15
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667579/chuong-527.html