Chương trước
Chương sau




“Bùm!”
Có tiếng xé rách bầu không khí trong màn đêm, Diệp Thiên trước đó chưa từng lùi bước, đột nhiên dùng chân giẫm lên mặt hồ, sóng khí không ngừng bùng lên và cậu bị chưởng này khiến cho phải lùi lại hơn một thước.
“Hả?”
Chiến thần giấu mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, với thực lực hiện tại của mình, ông ta cho rằng chỉ cần một chưởng là đủ để đánh bại Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không trúng chưởng mà chỉ lùi lại, điều này khiến ông ta hơi bất ngờ.
Tuy rằng kinh ngạc nhưng ông ta cũng không lo lắng chút nào, Trước đó Diệp Thiên rất oai phong, một mình đã có thể quét sạch bọn họ.


Nhưng sau khi ông ta đạt đến cảnh giới siêu phàm, tùy tiện tung một chưởng đã có thể khiến Diệp Thiên phải lùi lại như vậy đủ để chứng minh rằng Diệp Thiên không đủ sức mạnh để chống lại được sức mạnh của cảnh giới siêu phàm.

Dường như đêm nay ông ta đã thắng.
“Diệp Lăng Thiên, nhận thêm của tôi chưởng nữa này!”
Ông ta bước đi trên không, vọt lên một bước, rồi lại tung ra một chưởng nữa.
Một luồng khí màu đỏ nở rộ giữa bầu trời đêm, sống như Ngân hà nghiêng ngả, đâm ngược về phía hồ, nhắm đỉnh đầu Diệp Thiên mà lao tới.
Ông ta đã dồn tám mươi phần trăm sức mạnh của mình vào chưởng này!
“Soạt!”
Nước hồ không ngừng sục sôi, quần áo Diệp Thiên kêu loẹt xoẹt, tóc tai bay loạn xạ, chưởng này của Chiến thần giấu mặt đã khiến không khí xung quanh cậu đông cứng lại, cậu không có đường lui.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh này, trên trời có một tấm lưới lớn màu đỏ như máu đang chuẩn bị trùm lấy Diệp Thiên.
“Tuy rằng Diệp Lăng Thiên đủ mạnh, nhưng tiếc là vẫn chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm, cuối cùng cũng không thể chống lại được cảnh giới siêu phàm!”

“Đối với cảnh giới siêu phàm mà nói, những người ở cấp độ bên dưới chỉ như con kiến mà thôi!”
Hai mắt Tiêu Ngọc Khanh nheo lại, lúc này Chiến thần giấu mặt thật sự chính là sự tồn tại bất khả chiến bại, chỉ cần vài động tác liền có thể làm cho mặt hồ đồ nghiêng ngả, khuấy đảo trời đất.

Thực lực của Diệp Thiên rốt cuộc cũng chỉ là sức người, làm thế nào có thể chống đỡ lại được với Chiến thần giấu mặt có thể điều động sức mạnh tự nhiên đây?
Luồng khí màu đỏ biến thành một bàn tay to lớn màu máu, chồm về phía Diệp Thiên.

Lúc này White, Evelyn, Taylor đều tỏ ra kinh ngạc và vui mừng.
Lần này bảy người họ được phái đi giết Diệp Thiên.

Tuy rằng tổn thất nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Thiên dưới bàn tay to đỏ như máu, trong mắt chợt lóe một tia sáng vàng.
Cậu tung ra một chưởng hoàn toàn bình thường, không có gì thần kỳ cả, thậm chí còn không tung ra nội lực.


Nhưng cứ thế chống đỡ lại bàn tay to màu đỏ như máu kia.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn truyền đến, bàn tay to lớn màu máu đang phóng tới phía trước đột nhiên vỡ tan thành vô số điểm sáng, hầu như không có bất kỳ điềm báo nào.
Diệp Thiên thậm chí không lùi nửa bước, mặt hồ dưới chân khẽ đung đưa, tựa như có một cơn gió thoảng qua.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Chiến thần giấu mặt đang bàng hoàng và cười toe toét.
“Cảnh giới siêu phàm? Hôm nay tôi sẽ giết một người coi sao!”
“Phệ Thiên Chi Thể, giải giới!”
“Phệ Thiên Chi Thể, giải giới!”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.