Diệp Thiên mỉm cười lên tiếng.
Bành Lượng xem như là người bạn duy nhất của cậu ở trường, con người cậu ta nhiệt tình nghĩa khí, còn xem cậu như người bạn thân nhất.
Xa nhau hơn chín tháng, cậu cũng có chút cảm khái.
“Tôi vẫn vậy, mấy hôm trước có kết quả thi đại học rồi, sáu trăm ba mươi mốt điểm.
Tôi đã điền nguyện vọng Hoa Thanh, không ngoài dự liệu thì tháng chín này sẽ tới trường báo danh.
Thi Thi cũng đã vào được Học viện Hí kịch ở thủ đô”.
Bành Lượng gãi đầu, ớ trước mặt Diệp Thiên, cậu ta luôn có dáng vẻ của một đứa em.
“Không tồi!”, Diệp Thiên vỗ vai cậu ta.
“Vậy thì đến lúc đó các cậu đều ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp thì coi ngày kết hôn, có thủy có chung rồi”.
“He he, cậu lại trêu tôi rồi”, Bành Lượng nghe thế, ngại ngùng cười, Ngụy Thi Thi ở phía sau thì tỏ ra xấu hổ.
“Đúng rồi, Diệp Thiên!”, Bành Lượng bỗng hỏi: “Sao đột nhiên cậu không đi học nữa? Chuyển trường rồi à?”.
Diệp Thiên lắc đầu: “Không, chỉ là không học nữa, có học tiếp cũng không có ý nghĩa gì”.
Bành Lượng khó hiểu, hỏi tiếp: “Vì sao chứ?”.
“Rõ ràng thành tích của cậu tốt như vậy, thi tháng còn được 749 điểm cao chót vót, tạo nên lịch sử cho trường Tam Trung chúng ta.
Rõ ràng cậu có thể thi vào đại học Thủ Đô hoặc đại học Hoa Thanh, thậm chí ra nước ngoài du học cũng không thành vấn đề, sao cậu lại không học nữa?”.
“Nếu cậu học tiếp, thủ khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667358/chuong-418.html