Nghe Diệp Thiên trả lời, Tiếu Văn Nguyệt hết sức buồn bã, giống như bị rút cạn sức lực toàn thân, hai vai run lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên.
“Rõ ràng là anh cứu tôi, nhưng anh lại không muốn thừa nhận, thậm chí sau khi cứu tôi còn gọi điện thoại cho anh Thần Quang đến đón tôi.
Nếu đã như vậy, anh còn cứu tôi làm gì? Chi bằng để tôi chết đi còn hơn!”.
“Diệp Thiên, tôi thật sự khiến anh chán ghét đến vậy sao? Bây giờ tôi cần một đáp án, anh cũng không muốn cho tôi à?”.
Mặc dù cô ta chỉ đứng cách Diệp Thiên nửa mét, nhưng nửa mét này lại giống như lạch trời, chia cắt cô ta với Diệp Thiên, không thể chạm tới.
Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, thản nhiên nghiêng đầu sang.
“Được, nếu cô muốn có đáp án, tôi sẽ cho cô!”.
“Không sai, ngày hôm đó là tôi cứu cô, bởi vì cô Hà đã gọi cho tôi, nhờ tôi tìm cô!”.
“Còn tôi gọi Sở Thần Quang đến đón cô là bởi vì tôi cho rằng đó là kết quả tốt nhất”.
Tiếu Văn Nguyệt ngây người ra, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.
“Kết quả tốt nhất?”.
Nước mắt Tiếu Văn Nguyệt lăn dài, cô ta đột nhiên bước lên một bước, nắm lấy áo của Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, anh nói đây là kết quả tốt nhất, nhưng anh có từng hỏi tôi chưa? Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”.
“Anh biết anh có ý nghĩa gì đối với tôi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667297/chuong-389.html