Trong mắt bọn họ, chí tôn võ thuật là những người có sức mạnh phi thường, cho dù có phân mạnh yếu, thì khác biệt cũng không quá rõ rệt, thế mà lại từng có người đánh bại tất cả các chí tôn võ thuật, đến cả Dược Không Nhàn cũng bại sau mười chiêu, người đó phải là một nhân vật ghê gớm động trời như thế nào chứ?
Ồng lão cụt tay chợt đưa tay lên sờ vào chỗ cánh tay bị gãy, giọng nói xen lẫn cam chịu và thê lương: “Năm đó tôi vốn dĩ có cơ hội để lên chí tôn võ thuật, nhưng đáng cười là tôi lại không biết tự lượng sức, từng ngông cuồng khiêu chiến người đó, cuối cùng bị ông ta đánh bại trong một chiêu, cánh tay này chính là ông ta làm gãy!”.
Mọi người kinh hãi, sở Thần Quang không kìm được mà tò mò hỏi.
“Người ông nói rốt cuộc là ai? Sao lại lợi hại thế? Nghe cứ như là thiên hạ vô địch ấy!”.
Cậu ta tính toán, không kiềm nổi lòng mà tưởng tượng, nếu như cậu ta có thể tìm một nhân vật dũng mãnh động trời để theo học vài chiêu thức, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một kẻ mạnh, sống rất ung dung.
Việc này không biết còn oai hơn việc có tiền có quyền thế gấp bao nhiêu lần!
“Ông ta ở đằng kia!”.
Ông lão cụt tay đảo mắt, chỉ thằng về phía sâu trong những đám mây.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mây mù dày đặc ở khe núi đằng trước dần dần tan đi, trên một cột đá nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667226/chuong-357.html