Sở Thần Quang ngập ngừng, sau đó như chợt hiểu ra, vội vàng hỏi: “ông ơi, ông vừa nói là ‘giới võ thuật’ đúng không ạ? Giống như Karate của Đảo Quốc, Nhu thuật của Mễ Quốc, Taekwondo của nước Cao Lệ đúng không?”.
Ồng lão nghe xong liền phì cười.
“Những gì cậu nói chỉ là những thuật vật lộn đơn giản dùng năng lực phản xạ
của cơ thể để giao đấu mà thôi, cho dù luyện mấy môn võ đó đến cấp cao nhất, thì khi so với ‘cao thủ võ thuật’ mà tôi nói cũng vẫn là một trời một vực!”.
“Những cao thủ Taekwondo hay Karate, nếu võ giả chúng tôi muốn đánh bại họ, chỉ chỉ cần trong tích tắc, bọn họ có tư cách gì để sánh ngang với chúng tôi chứ?”.
“Cho dù lão già tôi muốn đối phó bọn họ cũng chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi!”.
Ông lão giơ ngón tay trỏ ra, khua trước mặt mấy người, khẩu khí rất mạnh, khiến mọi người đều sững sờ.
Mấy người bọn họ tuy chưa bao giờ luyện võ, nhưng cũng có chút hiếu biết về cao thủ trong các môn võ lớn, giống như cao thủ đai đen Taekwondo, dùng tay chặt vỡ viên ngói là một chuyện vô
cùng đơn giản, một người có thể đánh ba đến năm người trưởng thành bình thường, đấy là những người mà ông lão cụt này này có thể ứng phó nổi sao?
Lại còn một ngón tay có thể đánh thắng người khác, đúng là hoang đường!
Bọn Tiếu Văn Nguyệt tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã coi ông lão này là một lão già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667213/chuong-350.html