Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou đều thể hiện khát vọng vô hạn đối với cảnh giới siêu phàm, nhưng Diệp Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như cái gọi là “siêu phàm” đối với cậu không hề có sức cám dỗ nào.
Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, vứt bỏ ở nơi hoang vu, sau đó dựa vào sức một mình mình sáng tạo ra công pháp Phệ Thiên cửu Chuyển, luyện lại võ thuật.
Lúc đó, cậu đã nhận ra con đường võ thuật là vô tận, chứa đầy những điều lạ lùng và chưa biết được.
Chỉ là một chí tôn võ thuật nho nhỏ sao có thể là điểm cuối của võ thuật được? Ngay cả cảnh giới siêu phàm mà
Tiêu Ngọc Hoàng nói cũng chưa chắc là đỉnh cao võ thuật.
Điều cậu muốn làm là không ngừng tiến bộ, trèo lên đỉnh núi cao hơn, chưa bao giờ chậm trễ.
Còn cảnh giới siêu phàm gì đó, cậu hoàn toàn không để tâm.
Thấy Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoàng trở nên nghiêm nghị, đột nhiên quay đầu lại, sát ý trong mắt dâng lên.
“Diệp Lăng Thiên, lúc trước tôi khiêu chiến cậu là vì cậu làm đồ đệ tôi bị thương, buông lời khiêu khích.
Nhưng thấy cảnh giới của cậu hiện nay, ân oán thế tục đối với tôi mà nói không còn quan trọng nữa”.
“Cậu và tôi đều đã đi đến điểm cuối của chí tôn võ thuật, không thể tiến thêm được nữa, chỉ có cách đột phá lên siêu
phàm.
Trận chiến này không còn liên quan đến ân oán cá nhân, mà là liên quan đến siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667208/chuong-347.html