Diệp Thiên nhìn lướt qua bọn họ, nhún vai: “Không nhân từ thì tôi sẽ giết toàn bộ các người!”.
Tất cả rơi vào im lặng, nụ cười trên mặt Phan Việt cứng đờ, những đại diện khác của bảy gia tộc cũng có vẻ mặt khác nhau.
Chu Dương cố nhịn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, nét mặt nhăn nhó, giống như kìm chế rất cực khổ.
Còn Dược Du thì khẽ thở dài lắc đầu, quay mặt đi, không muốn nhìn Diệp Thiên thêm nữa.
Loại người ngu xuẩn dốt nát như vậy, cô ta nhìn thêm một chút cũng cảm thấy chán ghét.
Muốn giết hết tất cả bọn họ sao? Đây đúng là câu nói hài hước nhất mà cô ta từng nghe qua, cực kì hoang đường.
Dược Vương Điện truyền thừa mấy trăm năm, là môn phái lâu đời của giới võ thuật Hoa Hạ, còn bảy gia tộc ở Vân
Kiềm cũng là thế gia võ thuật truyền thừa hơn một trăm năm.
cả tám thế lực đều có chí tôn võ thuật trấn giữ, dám tuyên bố giết người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc thì Diệp Thiên vẫn là người đầu tiên.
Những câu nói không sợ trời không sợ đất thế này lần đầu tiên nghe còn thấy buồn cười, nhưng lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba thì không còn buồn cười nữa, mà là khiến người ta chán ghét.
“Nhóc con, xưa nay tôi không thích đùa với người khác, nhưng cậu đúng là người thú vị nhất mà tôi từng gặp!”.
Đậu Hồng vẫn luôn im lặng bỗng bật cười, đến trước mặt Diệp Thiên.
“Có thể cậu không biết chúng tôi là ai, nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667101/chuong-294.html