“Mẹ không biết có phái cám nhận của mẹ sai không, nhưng mẹ thấy Tiểu Thiên thực sự là người rất khó nắm bắt, cậu ấy trông có vẻ không tiền không quyền, nhưng những thứ này xưa nay cậu ấy chưa từng coi trọng!”.
Mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, lần đầu tiên cô ta nhận ra mẹ cò ta lại là một người nhìn xa trông rộng đến vậy, trong lòng không khỏi khâm phục.
Hà Tuệ Mẫn gần như nói đúng hết đặc điếm của Diệp Thiên, Diệp Thiên xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra có ham muốn mãnh liệt với bất cứ thứ
gì, gần như những thứ này không hề thu hút được cậu, càng không có bất kỳ nhân vật máu mặt nào khiến cậu lộ ra vẻ tòn trọng và kính nể, cho đến bây giờ, cô ta cũng chỉ nhìn thấy Diệp Thiên tương đối tôn trọng với mỗi mẹ cô ta mà thôi.
Tiếu Văn Nguyệt không nói gì, Hà Tuệ Mẫn đã kéo tay cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt à, con nghe mẹ nói này!”.
Hà Tuệ Mẫn dốc lòng dặn dò: “Thích một người đúng là một cảm giác rất đẹp, mẹ rất vui khi con có được trải nghiệm như
vậy, trước khi Tiểu Thiên đến Lư Thành, chưa từng có cậu con trai nào lại có thể gây ảnh hưởng lớn với con như vậy”.
“Nhưng mẹ phải nhắc nhở con, lựa chọn một nửa của mình nhất định phải thận trọng, phải nhìn nhận về điều kiện trên mọi mặt!”.
Bà ấy hơi ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ về trước đây, giọng nói đầy cảm khái: “Hồi học đại học mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2667026/chuong-257.html