Cậu ta vừa nêu ra câu hỏi này, ba cô gái phía Tiếu Văn Nguyệt đều nhìn sang Lí Thu Hà.
Bọn họ đương nhiên biết Từ Uyên Đình của thành phố Phán là ai.
Đó là bá chủ chân chính của một thành phố, ông trùm của thành phố Phán, giống như Ngô Quảng Phú của Lư Thành vậy.
Hơn nữa, nghe nói ông trùm của thành phố Phán làm việc vô cùng tàn nhẫn hung ác, ra tay vô tình, người chết trên tay anh ta không dưới mấy chục người, có thể nói là một nhân vật không thể đắc tội.
Cho dù là đám người Sở Thần Quang cộng lại cũng không dám hỗn xược với người này nửa câu.
“Ừ, đúng vậy!”.
Lí Thu Hà gật đầu, sau đó ánh mắt lướt qua nhóm người đang đợi họ ở phía trước.
“Nói cho các em biết trước, thanh niên đứng ở trước nhất kia là Từ Tôn”.
“Cậu ta là con trai của Từ Uyên Đình, quản lý toàn bộ “Thủy Thượng Nhân Gian”!”.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc.
“Cái gì? Con trai của Từ Uyên Đình sao?”.
Cho dù là Sở Thần Quang hay ba cô gái kia đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Bọn họ vốn cho Từ Tôn là người mà chị Hà quen ở đây thôi, cùng lắm là người phụ trách khu nghỉ dưỡng này, nhưng lại không ngờ đối phương là chủ của cả “Thủy Thượng Nhân Gian”, hơn nữa còn là con trai của Từ Uyên Đình, một ông trùm ở thành phố Phán.
Thân phận này lớn đến mức nghe đã thấy sợ, cho dù là thanh niên kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2666927/chuong-207.html