Chương trước
Chương sau




Phía trước mặt hai người đó là một con gấu đen có hình thù kỳ lạ, cơ thể sừng sững trông như một ngon núi nhỏ, khi con gấu phất tay, một chiếc cây nhỏ lập tức gãy xuống.

Nhưng cho dù gấu đen có tấn
công như thế nào, cắm ngoạm hay tát đánh, ông lão vẫn nhanh như gió, luôn tránh được nó một cách dễ dàng, hai bên đánh nhau, trên cơ thể con gấu đen đã có những vết xước chảy máu.

Diệp Thiên chỉ nhìn qua một cái, đang định đi tiếp về phía trước, cô gái mặc áo xanh đột nhiên dang tay ngăn cậu lại.


“Tên kia, anh làm cái gì thế, không thấy ông nội tôi đang đánh gấu à? Giờ anh lao đến chẳng nhẽ không muốn sống nữa sao?”.

Cô thiếu nữ trầm giọng nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ ta đây, nghe là biết chắc chắn là con gái của một gia tộc lớn hay được nuông chiều.

“Tên kia?”, Diệp Thiên nghe thấy liền hơi buồn cười, cô bé này cũng ít tuổi, nhưng khẩu khí già dặn, như thể người lớn vậy, còn gọi cậu là “tên kia”.

Cậu không hề trả lời, định đi ngang
qua cô thiếu nữ, cô thiếu nữ lại không buông tha, kéo luôn tay áo cậu với vẻ mặt bực bội.

“Đã bảo anh đừng có qua đó, anh không hiểu à?”.

Cô ta gần như chưa nhìn thẳng Diệp Thiên lấy một cái, trên núi Lư sơn này bây giờ có đến 90% là các võ giả nội gia, Diệp Thiên chỉ là một người bình thường đến nội lực còn chưa tu luyện được, lại dám xông lên như thế, hơn nữa còn không có con mắt nhìn nhận, thấy ông nội cô ta đang giao đấu với quái thú còn không biết đường tránh đi, đúng là ngu xi đến tột độ.


Ánh mắt Diệp Thiên lướt đến, trong mắt đã xuất hiện sự lạnh lùng, cậu đang định lên tiếng, ông lão đột nhiên hự lên, cơ thể nhanh như gió, một bước nhảy sang phía bên trái của con gấu đen, móng tay cắm chặt xuống, bóp chặt đầu của con gấu đen.

“Bụp!”.

Một âm thanh vang lên, nănrửigón tay ông ta dồn sức, sau đó bàn tay hình vuốt ưng thu lại, hộp sọ cứng chắc của con gấu đen bị nứt toác ra như quả trứng gà bị vỡ, phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, cả cơ thể khổng lồ ngã bịch xuống đất.

“Hay, hay lắm!”
Cô thiếu nữ thấy vậy liền nhảy lên hoan hô vui mừng.

“Ông nội, Đại Lực ưng Trảo của ông đã mạnh đến mức bóp méo bi sắt, đánh người cũng phải thịt nát xương tan rồi, khi nào có thể dạy tuyệt kỹ này cho cháu đây?”.

Ông lão hất đầu con gấu đen sang một bên nhẹ nhàng như ném túi rác vậy, sau đó quay sang cười nói với cô thiếu nữ: “Huyên Huyên, ‘Đại Lực ưng Trảo’ này của ông không dễ luyện đâu, ngày trước anh trai cháu luyện môn này vất vả như thế nào chẳng nhẽ cháu quên rối sao?”.


______
Cô thiếu nữ tên “Huyên Huyên” nghe thấy vậy liền hít vào một hơi, cứ thê lắc đầu, Đại Lực ưng Trảo tuy lợi hại, nhưng nghĩ đến những nỗi khổ sở mà anh trai phải chịu, cô ta liền cảm thấy hoảng sợ.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn hai ông cháu một cái, thấy không có gì xem nữa, cậu liền quay người định đi, ai ngờ cô thiếu nữ lại đột nhiên nhảy lên một bước, đứng chặn ngay trước mặt cậu.

“Tên kia, chờ đã!”
“Anh cũng đến xem trận đấu của tiền bối Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên sao?”.

.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.