Diệp Thiên mỉm cười: “Biết đâu một ngày nào đó đột nhiên có công ty ca nhạc hoặc công ty giải trí nào đó đến tìm em ký hợp đồng thì sao?”.
Cố Giai Lệ lắc đầu nói: “Anh Diệp Thiên lại nịnh cho em vui rồi, làm gì có chuyện may mắn đến vậy chứ?”.
Diệp Thiên nở nụ cười dịu dàng, không biết vì sao, trong lòng cậu đã có tính toán riêng rồi.
Bây giờ cậu là người thân duy nhất của Cố Giai Lệ, ước mơ của Cố Giai Lệ đương nhiên sẽ do cậu thực hiện.
Hai ngươi trở về nhà, ngồi ở phòng khách nói chuyện lúc lâu rồi mới về phòng riêng để ngù.
Sáng ngày hôm sau, hai người cùng đi đến trường, và cùng lúc này, ở thù đô cách nơi đây hàng nghìn cây số có một đôi nam nữ’ cũng đang đeo cặp sách cùng nhau đi trên đường.
Cậu thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, dáng người cao thẳng, khôi ngô tuấn tú, giữa hai lông mày mang đầy khí phách, đôi mắt sáng long lanh, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
Và điều khiến người ta thấy lạ nhất là, khuôn mặt cậu ta vô tình để lộ ra một vài thần thái, trông khá giống với Diệp Thiên.
Và cô gái bên cạnh cậu ta lại càng tuyệt vời hơn, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi kẻ, phía dưới là chiếc quần ống đứng hoa văn sọc, thể hiện được các đường nét cơ thể cân đối, ai nhìn cũng phải mê đắm.
Dung mạo của cô ấy như mặt hồ mùa thu, gương mặt thanh tú, làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2666712/chuong-106.html