Còn Diệp Thiên, mới chỉ 10 tuổi đã bị phế trừ võ công, võ công trong cơ thể mất hết, còn bị bỏ rơi trong khu rừng hoang vu hẻo lánh, điều này không khác gì giết người, không để lại chút đường sống nào.
Cậu không hiểu, cậu phẫn uất, vì sao ông nội yêu thương cậu như vậy lại cho rằng cậu là tội đồ của gia tộc, vì sao một người bố hết lòng bảo vệ cậu, lại ra tay tàn nhẫn với cậu như thế, vứt bỏ cậu không thương tiếc.
Đến giờ cậu vẫn còn nhớ biểu cảm lạnh lùng tuyệt tình của Diệp Vân Long khi ném cậu trong rừng, thậm chí đến từng chi tiết nhỏ nhất cậu cũng chưa từng quên.
Chịu cú sốc tàn nhẫn như vậy, đổi lại là người khác, e rằng đã sớm từ bỏ cuộc sống mà chết đi rồi.
Nhưng Diệp Thiên, trong đêm tối của tám năm trước, một mình chịu sự đau đớn xé ruột gan, dựa vào một gốc cây lớn, nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Vân Long lập lời thề quyết không cúi đầu.
“Diệp Vân Long, những gì tôi học được, thậm chí cả cơ thể này của tôi, đều là ông đã cho tôi, ông phế võ công của tôi, tôi không hận ông, nhưng ơn nghĩa của ông, thì tôi cũng coi như đã trả hết!”.
“Từ hôm nay trở đi, Diệp Thiên tôi không còn chút quan hệ gì với Diệp Vân Long ông nữa, không còn dính líu đến toàn bộ người nhà họ Diệp nữa!”.
“Diệp Thiên tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không chết, tôi sẽ tiếp tục dùng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan-2/2666507/chuong-2.html