Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 813: NGƯƠI LỪA TA GẠT.
Da thịt hai nàng bóng loáng, khi cái áo choàng rơi xuống, lộ ra hai thân thể trần truồng loá mắt, chỉ còn cái yếm cùng cái tiểu nội khố nhỏ, bờ eo cả hai như liễu, cái bụng trơn nhẵn non mịn, một nàng với cái yếm màu hồng nhạt che không tới cái rốn khéo léo không tỳ vết, một nàng cái tiểu nội khố nhỏ màu xanh nhạt nhìn thấy giữa hai chân cái gò mu như ẩn như hiện, trước ngực hai đô nhũ phong săn chắc tựa như hai đôi quả cam theo hô hấp chậm rãi các nàng nhấp nhô, thân thể của các nàng đang thời kì trưởng thành, tựa như quả táo vừa mới lột xác kết thành, không hổ là cực phẩm, cứ như vậy hai nàng thân trần cùng một chỗ, cái loại tràng diện này làm cho người suy nghĩ xa xăm hấp dẫn, khiến cho Tống Thanh Thư trái tim nhảy loạn…
-Thân thể bảo dưỡng cũng không tệ lắm,
Hoàng hậu Bùi Mạn hài lòng gật đầu,
-Những năm qua quản sự Hoán Y Viện cho tới bây giờ cũng không có để cho các ngươi làm việc nặng, có biết tại sao không?"
-Nô tỳ không biết.
Hai cung nữ nhút nhát đáp, lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt, đều nhìn ra nghi hoặc, những năm gần đây tỷ tỷ của các nàng chịu không biết bao nhiêu gian khổ, thế nhưng hai người bọn họ vẫn đượ ăn uống chiêu đãi, tuy so ra thì kém đãi ngộ với những công chúa chính thức, thế nhưng so với một số đại tiểu thư của nhân gia thì cũng không kém nhiều lắm.
-Sở dĩ không có để cho các ngươi làm việc chân tay nặng nhọc, là bởi vì lo lắng khiến cho các ngươi tay chân bị xấu đi, da thịt bị phong sương ăn mòn trở nên thô ráp,
Bùi Mạn đột nhiên cười lạnh,
-Mà hết thảy này cũng không phải là bởi vì các ngươi đã từng có thân phận công chúa, mà là bởi vì các ngươi là những người nhỏ tuổi nhất bên trong Hoán Y Viện, năm xưa Đại Kim Quốc công phá Biện Lương, hai người các ngươi còn ở trong tã lót, vì thế mới có thể hoàn bích chi thân. Đối đãi để các ngươi khi trưởng thành, trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, thì trong cung liền quyết định để cho các ngươi nhập vào hậu cung của Hoàng thượng, cho nên đây tất cả đều là do Hoàng thượng ban ơn, các ngươi từ nay về sau phải thật tốt phục thị Hoàng thượng, minh bạch chưa?
Tống Thanh Thư nhìn Bùi Mạn liếc một chút, nghĩ thầm nữ nhân này diễn kỹ không tệ lắm, một bộ ra vẻ bộ dáng thu xếp thê thiếp cho trượng phu mình, đừng nói hai cô nương còn ngây thơ này, cho dù là công chúa Triệu Phúc Kim loại người lịch duyệt đụng tới e rằng cũng phải bị mắc lừa.
-Nô tỳ minh bạch.
Hai cô nương này biết ngay từ đầu vận mệnh của mình nhất định là để cho Hoàng đế Kim Quốc sủng cơ, sắc mặt trắng nhợt, cứ việc thành Biện Lương bị công phá thì thời điểm đó các nàng còn nhỏ, nhưng tại trong Hoán Y Viện thường xuyên nghe được các vị tỷ tỷ nhắc lại chuyện cũ năm đó, cũng biết mình là kim chi ngọc diệp, chẳng qua hiện nay băng lãnh hiện thực làm cho các nàng không thể không tiếp nhận vận mệnh của mình.
-Đừng quỳ nữa, hãy qua tới hầu hạ Hoàng thượng uống rượu.
Bùi Mạn lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Tống Thanh Thư, để hắn cứ dựa theo kế hoạch hành sự.
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại, bây giờ tình huống này thật sự là không thể tưởng tượng, chính mình đến tột cùng là phục tùng làm theo hay phải làm sao đây? Bất quá làm cho hắn để ý Hoàng hậu Bùi Mạn lại không có ý tứ rời đi, chẳng lẽ nàng muốn quan sát toàn bộ quá trình này?
-Bẩm vâng..
Hai vị cô nương nghe vậy đứng dậy, nhìn ra được các nàng không có thói quen trên thân người không một sợi vải, lộ ra trên khuôn mặt đỏ ửng, miễn cưỡng đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư ngồi xổm xuống, một người rót rượu, một người giơ ly rượu lên đưa đến đến trước mặt Tống Thanh Thư.
-Mời Hoàng thượng uống rượu.
Giọng nói êm dịu của hai nàng muốn tan chảy, Tống Thanh Thư nghe được một trái tim tê dại, nghĩ thầm Hoàng Sam nữ tử nếu là nhìn thấy tình hình bây giờ, còn không phải cầm kiếm chém chết ta sao, bất quá lần này ta thật đúng là bị quá oan uổng, đến bây giờ đây tất cả chuyện này ta cũng không muốn a, ánh mắt của hắn trong lúc lơ đãng liếc nhìn qua hạ thể của hai nàng, hai cái gò mu do tư thế ngồi bị cặp đùi ép lại nên gò mu phồng nhô lên, thấp thoáng cũng nhìn thấy lưa thưa hai thảm lông đen non mềm ân nấp không được dưới làn vải tơ mỏng của cái tiểu nội khố, Tống Thanh Thư tiếp nhận chén rượu, phảng phất như có thể ngửi được từ bên dưới hạ thể của hai nàng truyền đến nhàn nhạt mùi thơm xử nữ của hai cái âm hộ, trong lòng không khỏi rung động, bất quá hắn cuối cùng cũng xác định đây không phải là món ngon để mình hưởng dụng, rất nhanh liền tập trung ý chí lại: “ Bản đại gia tuy tham hoa háo sắc, đồng dạng cũng tiếc hoa ái hoa, hai cô nương cho dù trước đó ta chưa có nhận ra là công chúa, nếu muốn thuận nước đẩy thuyền, thì so cùng với cầm thú đâu có cái gì khác biệt? Huống chi các nàng lại là muội muội của Hoàng Sam nữ tử, tuy cô nương kia cùng ta có chút không hợp nhau, bất quá. ... .
Tống Thanh Thư âm thầm khinh bỉ chính mình, rõ ràng là không cam tâm chỉ muốn lấy được thân thể Hoàng Sam nữ tử, mà còn muốn cả thể xác lẫn tinh thần đều có, cho nên mới quyết định thả dây dài hơn để câu cá lớn, vậy thì nói đến đàng hoàng như thế để làm gì?
-Khụ ..khụ
Tống Thanh Thư làm bộ ho khan hai tiếng, mới quay về phía hoàng hậu Bùi Mạn phất phất tay,
-Hoàng hậu, nàng lui xuống trước đi, nơi này có hai người bọn họ phục thị thì cũng đủ rồi.
Hoàng hậu Bùi Mạn bực tức đến giận sôi máu lên, cẩu nô tài kia thật đúng là xem nơi này giống như nhà mình? Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào! Nơi này là chính là tẩm cung Thái Hòa điện của ta! Vậy thì ta có thể lui đi nơi nào đây?
Bất quá giận thì giận, nghĩ đến kế hoạch của mình, nàng cũng đành đem lửa giận cưỡng áp chế qua:
-Vậy thì thần thiếp sẽ không quấy rầy Hoàng thượng nữa, thần thiếp lại ở bên Thiên điện chờ, nếu Hoàng Thượng có gì cần thì cứ truyền triệu thần thiếp.
-Biết …biết.
Tống Thanh Thư không kiên nhẫn vẫy tay, hoàng hậu Bùi Mạn trong bụng mắng thầm không thôi, tên cẩu nô tài kia, qua đêm nay, bản cung sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nhìn thấy Hoàng hậu Bùi Mạn lúc quay đi với ánh mắt không cam tâm, Tống Thanh Thư khẽ cười, thực ra chuyện cho tới bây giờ cũng không cần thiết lại khách sáo với nàng, chỉ cần biết đến mưu đồ cuối cùng của nàng, thì chính là đến thời điểm song phương ngả bài.
Cảm thụ khí thế phía dưới, phát giác được Hoàng hậu Bùi Mạn cũng không có đi xa, mà chính là ẩn nấp ở ngoài tường nghe lén, Tống Thanh Thư nhướng mày, hắn đang muốn thét ra lệnh nàng phải đi xa một chút, nhưng ngay lúc đó kịp phản ứng, chuyện này đối với Bùi Mạn rất quan trọng, đối phương khẳng định phải tùy thời chú ý sự tình phát triển, nếu là ép buộc nàng rời đi, ngược lại là phản tác dụng.
Mấu chốt là hắn hiện tại cũng không rõ ràng Bùi Mạn làm tất cả chuyện này với mục đích là cái gì, nếu nói chỉ là lo lắng hai công chúa tuyệt sắc bại hoại này cùng nàng tranh sủng, thì hắn tuyệt đối không tin.
Nhưng nếu như không phải là tranh sủng, để cho ta làm hỏng phá thân hai cô nương này, đến cùng là vì cái gì đây?
Không thể thăm dò dự định cuối cùng của Bùi Mạn, hắn cũng không muốn bức đối phương nhanh như vậy liền trở mặt, liền giả vờ không biết nàng đang ở ngoài tường, tiện tay nâng cái cằm của một cô nương, cười như không cười hỏi:
-Ngươi là Hồ Nhi hay là Viên Viên a?
Công chúa kia bị ánh mắt hắn làm cho trong lòng nhảy một cái, vội vàng đáp:
-Bẩm nô tỳ là Viên Viên.
-Danh tự tốt, thưởng tửu."
Tống Thanh Thư nói xong liền cầm lấy một một ly rượu hướng trong miệng nàng rót vào.
-Khụ… khụ ..
Cô nương kia trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, bị sặc không nhẹ, vết rượu sáng lóng lánh theo khóe môi nàng trượt xuống đến trên cổ trơn bóng, bị ánh đèn chiếu xuống, lộ ra vô cùng trong suốt, làm cho Tống Thanh Thư không rõ ràng là ánh đèn chiếu sáng da thịt nàng trong phòng hay là da thịt nàng chiếu sáng gian phòng.
Nhìn lấy nàng bị sặc, Tống Thanh Thư cười to, một tay lại đem Triệu Hồ Nhi kéo qua:
-Hồ Nhi danh tự cũng dễ nghe, cũng thưởng tửu!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy hết thảy bên trong điện, hoàng hậu Bùi Mạn biểu lộ có thể nói cực kỳ quái lạ, cái bộ dáng hành vi phóng túng này nào giống như một tên thái giám bình thường khúm núm a, rõ ràng hoang đường đúng là một bộ dáng Hoàng đế sao? Chẳng lẽ là hắn tự biết khó thoát khỏi cái chết, liền dứt khoát cứ tùy tính mà làm?
Hoàng hậu Bùi Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ cho một lời giải thích như thế là thích hợp, lập tức liền thấy thoải mái: “ Cũng được, cẩu nô tài kia giúp ta hoàn thành kế hoạch, để hắn trước khi chết hưởng thụ một chút như thế nào…”
Tống Thanh Thư đoán chừng Hoàng hậu Bùi Mạn đã bị chính mình lừa không sai biệt lắm, thế là mỗi một tay ôm hai vị công chúa Tống Triều hướng đến bên trong giường phượng đi đến, vừa đi vừa một bên vừa làm nắn bóp bầu vú săn chắc như quả cam sành của các nàng vừa cười nói:
-Hai mỹ nhân, đợi lát nữa trẫm sẽ hảo hảo hoan ái các ngươi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.