CHƯƠNG 771: THUYỀN QUYÊN MỘ ANH HÙNG. Hoàng Sam nữ tử nhìn thẳng Tống Thanh Thư Thư, phảng phất tự nói một mình: -Trong khoảng thời gian này, ta nhìn ra được ngươi ở trong hoàng cung có chức vị không thấp, lại là hồng nhân trước mặt của Hoàng Hậu, nếu không phải do ta xuất hiện, thì ngươi đang trong hoàng cung ung dung tự tại, ta không chỉ thường xuyên đánh mắng ngươi, lại còn điểm tử huyệt để áp chế ngươi, ngươi rõ ràng hẳn là phải hận ta mới đúng, vì cái gì cứ lặp đi, lặp lại nhiều lần giúp ta, mà lại. . Hoàng Sam nữ tử liếc hắn một cái, nói bổ sung: -Mà lại … từ trong đôi mắt ngươi, ta không nhìn thấy một điểm oán hận, ngươi thật giống như là thật lòng muốn giúp ta…. -Nữ hiệp dáng dấp xinh đẹp như vậy, bởi vì cái gọi là trong lòng thích cái đẹp, ai cũng đều có, tiểu nhân nhìn thấy nữ hiệp thì trong lòng liền cảm thấy thân cận, cho nên mới muốn giúp nữ hiệp. Thanh Thư đáp. -Nếu như ngươi là nam nhân, trả lời như vậy có lẽ ta liền tin, tuy nhiên ngươi là. . . Hoàng Sam nữ tử cắn môi, đổi giọng nói, - Tuy nhiên ngươi là …người hầu trong hoàng cung, bên trong tam cung lục viện, thất thập nhị phi tần, có không biết bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi mưa dầm thấm đất thấy nhiều, làm thế nào mà có thể nhìn thấy bởi vì ta xinh đẹp liền giúp ta? -Bên trong hoàng cung mỹ nhân có nhiều, tuy nhiên có thể xinh đẹp đến mức thảm tuyệt nhân hoàn như nữ hiệp, quả thật không có. Tống Thanh Thư vội vàng cắt đứt nàng, nghiêm trang đáp. -Cái gì mà là thảm tuyệt nhân hoàn, có ai mà khen người như thế a? Hoàng Sam nữ tử nhịn không được cười khúc khích, lộ ra hàm răng trong suốt như sò ngọc. Không biết vì sao, những năm qua đối mặt với vô số nam nhân tài tuấn tán thưởng bợ đỡ, nàng chỉ lấy mỉm cười đáp lại, thế nhưng trong lòng ngay cả một tia gợn sóng cũng đều chưa từng nổi lên, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên bị tên thái giám bình thường này trêu chọc làm cho nhánh hoa run rẩy. So với những nam nhân tài tử thường trích dẫn văn thơ kinh điển khen nàng, thì ngôn từ của tên thái giám này có thể nói là thô bỉ không chịu nổi, hết lần này, tới lần khác vậy mà nàng nghe qua vẫn chưa có một lần tỏ ra ghét bỏ, mà nếu tinh tế ngẩm nghĩ, lại phát giác lời nói của hắn cẩu thả nhưng lại không cẩu thả, thậm chí còn có một loại cảm giác ngoài tục nhưng bên trong lại thanh nhã… -Tiểu nhân không có đọc sách, chỉ là lạm dụng thành ngữ khiến cho nữ hiệp chê cười. Tống Thanh Thư cũng không để bụng, đem tâm ý bất định của tên thái giám cùng với quẫn bách ngượng ngùng giả bộ giống như đúc. -Ta không phải giễu cợt ngươi, mà lại. . . còn cảm thấy ngươi hình dung có lời nói rất là khác lạ, Hoàng Sam nữ tử vô thức an ủi hắn, -Tuy nhiên ngươi vẫn chưa có nói thật với ta, đến tột cùng vì sao lại giúp ta, mà ta có thể nhìn thấy từ bên trong ánh mắt của ngươi, cảm giác được, ngươi tựa hồ không có chút nào lo lắng đến cho thân mình dù đang bị cấm chế… Gặp Hoàng Sam nữ tử không chớp mắt nhìn lấy mình chờ đợi đáp án, Tống Thanh Thư rất nhanh mặt không đổi sắc nói bừa: -Không dối gạt nữ hiệp, thực ra tiểu nhân là một người Hán, từ nhỏ bị bắt vào trong hoàng cung làm thái giám, nhận hết khuất nhục. . ." Tống Thanh Thư thanh sắc cũng khóc thảm một hồi, đột nhiên phát hiện vành mắt của Hoàng Sam nữ tử có chút đỏ hồng, biểu lộ có sự cảm thông với hắn, liền giật mình, nghĩ thầm không phải chứ, Hoàng Sam nữ tử nhìn qua thì rất cơ linh, dạng này liền bị hắn lừa gạt sao? Hắn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lời nói xoay chuyển: -Ngày đó tiểu nhân gặp nữ hiệp lẻ loi một mình thế mà lại đến hoàng cung hành thích, trong lòng liền vô cùng bội phục, lại thêm cùng là người Hán, tiểu nhân thật lòng rất hi vọng nữ hiệp có thể thành công, thay cho người Hán dương mi thổ khí. -Thật xin lỗi, ta làm cho ngươi phải thất vọng.. Hoàng Sam nữ tử ảm đạm nói, Tống Thanh Thư vốn muốn nhân cơ hội này thám thính nguyên nhân nàng chạy tới hoàng cung Kim Quốc đến tột cùng là muốn làm gì, thấy nàng vẫn không có thổ lộ ra, cũng không dám tiếp tục truy vấn, có thể bị lộ dấu vết: -Nữ hiệp cũng biết, dù sao tại Kim Quốc tiểu nhân cũng chỉ là một người hầu, nếu như tâm tư này bị người bên ngoài nghe qua, tiểu nhân dù có mười cái đầu cũng không đủ chặt a, cho nên tiểu nhân một mực phải đem cái phần tâm tư này giấu sâu trong tâm, ngay cả với nữ hiệp cũng không dám nói …. -Thì ra là thế. . . Hoàng Sam nữ tử gật đầu, rốt cục giải khai nghi hoặc trong lòng cho tới nay vì sao hắn giúp mình. -Những ngày tiếp xúc vừa qua, tiểu nhân biết nữ hiệp nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tuy hơi hung dữ, nhưng tuyệt sẽ không làm khó tiểu nhân chịu khổ gặp nạn, cho nên dù biết nữ hiệp đang cấm chế tiểu nhân, thì cũng không sợ. Sau khi giải thích xong, Tống Thanh Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ thầm ta nói thật ngươi không tin, lời nói dối ngươi lại tin… -Nếu như ngươi nguyện ý, chờ ta xong việc nơi này, liền sẽ dẫn ngươi thoát khỏi hoàng cung Kim Quốc, chúng ta nsẽ quay về Hán quốc của mình? Hoàng Sam nữ tử cảm thấy mình cùng tên thái giám này càng trò chuyện càng hợp ý, không đành lòng nhìn lấy hắn tiếp tục ở chỗ này chịu khổ, trong lòng hơi động liền thốt ra. Tống Thanh Thư cười khổ nói: -Nữ hiệp cũng biết tiểu nhân chỉ là thái giám, thân thể không được đầy đủ, nếu ra khỏi hoàng cung thì có thể làm được cái gì đâu? Cũng không thể để nữ hiệp nuôi tiểu nhân cả một đời, tốt nhất là thành thành thật thật cứ ở trong hoàng cung … -Cùng lắm thì ta nuôi dưỡng ngươi cả một đời thì thế nào…? Hoàng Sam nữ tử lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác có nghĩa khác, trước mắt hắn cũng không phải là nam tử, chỉ là tên thái giám, cho nên mình mới nói như vậy mà không có ngượng ngùng… -Nuôi tiểu nhân cả một đời? Tống Thanh Thư cười như không cười, liếc nhìn nàng, -Hi vọng nữ hiệp về sau nhớ lấy câu nói này….. -Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta tuy không phải là quân tử, nhưng cũng không phải là tiểu nhân nuốt lời. Hoàng Sam nữ tử không biết Tống Thanh Thư một câu hai ý nghĩa, không có chút nào phát hiện ra, lần nữa khẳng định. - Chuyện này để cho nữ hiệp hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau, Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tại cung Thái Hòa nàng xuất thủ, liền hỏi, - Nữ hiệp chẳng lẽ nhận ra hai cung nữ tại tẩm cung của Hoàng Hậu? -Nhận ra. . . Hoàng Sam nữ tử hiện lên nồng đậm ưu thương, tuy nhiên nàng cũng không có tiếp tục nói hết ý, -Không phải là ta muốn giấu diếm, mà chính là loại chuyện này, ngươi biết càng ít thì bản thân lại càng an toàn. Mấy lần thăm dò đều không được kết quả, Tống Thanh Thư có chút ủ rũ, bất quá hắn rõ ràng loại chuyện này gấp không được, hôm nay vừa mới mở ra tâm phòng của nàng, qua một đoạn thời gian quen nữa quen đi, sớm muộn gì cũng sẽ biết. Cùng Hoàng Sam nữ tử trò chuyện một hồi, thấy nàng tinh thần không tốt lắm, Tống Thanh Thư liền đứng dậy cáo từ, lặng lẽ chuồn ra khỏi hoàng cung. …………………………………………………………………………………… Trở lại phủ đệ Đường Quát, thì Hoàn Nhan Ca Bích vẫn còn tận lực tại tránh né hắn, Tống Thanh Thư mừng rỡ vì được thanh tĩnh, hắn trở lại phòng ngủ suy nghĩ cách như thế nào để cứu những nàng công chúa Tống Triều trong Hoán Y Viện, thì hạ nhân chạy tới đưa lên thiệp mời, Tống Thanh Thư mở ra xem, nguyên lai là Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng mời hắn đêm nay đến Thu Hương lâu làm khách. "Thu Hương lâu? Ta là Đường Bá Hổ đây." Tống Thanh Thư âm thầm mắng, cái danh tự nghe xong liền chấn kinh, sau khi tìm hạ nhân nói bóng nói gió hỏi thăm qua một chút, thì không phải vậy, cái Thu Hương lâu là thanh lâu lớn nhất của Đại Hưng phủ, cũng có thể coi là thanh lâu lớn nhất của toàn bộ Kim Quốc, so với thanh lâu bình thường thì có khác biệt, nghe nói cái thanh lâu này, phía sau lão bản có bối cảnh quan phương…. "Thanh lâu a….ta thích…." Tống Thanh Thư lại nghĩ đến tràng cảnh ban đầu ở trong thanh lâu thành Dương Châu kết giao cùng với Viên phu nhân, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giương lên. Tống Thanh Thư trong phòng tiếp tục suy nghĩ cách như thế nào cứu mọi người trong Hoán Y Viện, bất tri bất giác thì màn đêm đã buông xuống, ngồi lên xe ngựa mà Hoàn Nhan Lượng phái tới đón hắn, trong xe trang trí tinh xảo, không khỏi âm thầm cảm thán… Tống Thanh Thư đang trong thời khắc thần du vật ngoại, đột nhiên có linh cảm nguy hiểm, cả người liền dịch chuyển qua bên cạnh, một con tiểu xà kim sắc xuất hiện cắn ngay tại chỗ ngồi vừa rồi, nhìn thấy miếng đệm bị độc dịch ăn mòn xèo xèo, liền có thể biết ngay rắn này có bao nhiêu kịch độc. Bên ngoài truyền đến tiếng rống của bọn thị vệ la hoảng, ngay sau đó một bóng người thon gọn nhanh nhẹn xông vào bên trong xe ngựa, trên tay thanh đoản kiếm trong nháy mắt liền hướng thânTống Thanh Thư đâm tới. Tống Thanh Thư đang do dự có muốn bại lộ thân thủ hay không, bất ngờ thanh đoản kiếm này đang ở giữa không trung liền dừng lại, vang lên một giọng nữ nhân kinh ngạc: -Ngươi không phải là Hoàn Nhan Lượng? Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt thích khách toàn thân che phủ kin mít cực kỳ, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động, đường cong thân hình xinh xắn thướt tha, cùng với thanh âm trong trẻo, hẳn đây là một cô nương, cho dù không thấy rõ hình dạng, nhưng lấy kinh nghiệm của Tống Thanh Thư, đôi mắt vơi cặp lông mày, có thể chắc chắn đây là một mỹ nữ, hơn nữa còn là thuộc loại mỹ nhân hại nước hại dân kia. Phát hiện Tống Thanh Thư không phải là Hoàn Nhan Lượng, thích khách kia không chút nào do dự, tới cũng nhanh, mà lui càng nhanh, trong nháy mắt theo đường cũ ngược về, xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy được nàng dùng mấy chiêu liền bức lui đám thị vệ xông tới, người nhẹ như cánh chim yến biến mất đến chỗ mái hiên từ xa xa . Những thị vệ mà Hoàn Nhan Lượng phái tới vội vàng thỉnh tội, Tống Thanh Thư không có tâm tư phản ứng đến bọn chúng, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn theo phương hướng mà thích khách kia biến mất: "Gần đây thật đúng là trùng hợp, liên tiếp đụng phải nữ thích khách, đã vậy từng người đều là đại mỹ nữ. . ." -Phò mã gia, hay là cứ ở chỗ này chờ, để ty chức phái người điều một chiếc xe ngựa tới, đồng thời triệu tập thêm nhân thủ đến bảo hộ an toàn của phò mã gia. Thị vệ kia vội vàng nói. -Không cần, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cứ đi đến Thu Hương lâu đi. Tống Thanh Thư lại lần nữa trở về ngồi trong xe ngựa, trong xe dâu vết độc xà đã được thị vệ dọn dẹp sạch sẽ. -Thế nhưng thích khách. . . Thị vệ kia muốn nói lại thôi. Tống Thanh Thư cười cười: -Thích khách này mục tiêu là chủ nhân Hải Lăng Vương của nhà ngươi, ta chẳng qua là bị tai bay vạ gió, yên tâm đi….kế tiếp khẳng định không có thích khách nào nữa đâu. …………………………………………………………………………………….. Khi Tống Thanh Thư tới Thu Hương lâu, thì Hoàn Nhan Lượng đã sớm ra đón từ xa xa: -Đường Quát huynh, sự tình trên đường Bổn vương đã nghe báo, nhờ Đường Quát huynh phản ứng nhanh nhẹn, nếu đổi lại là ta, chỉ là đã mệnh tang tại chỗ, nói đến thì chẳng khác gì Đường Quát huynh đây đã cứu Bổn vương nhất mệnh a. -Vương gia khách khí, lần này cũng là do cơ duyên xảo hợp nên mới thoát nạn mà thôi… Tống Thanh Thư vốn đang hoài nghi có phải hay không là chính Hoàn Nhan Lượng cố ý diễn ra khổ nhục kế, nhưng từ phản ứng bộ dạng của Hoàn Nhan Lượng, thì thích khách kia hẳn không phải do chính Hoàn Nhan Lượng phái đến. -Lần này làm cho Đường Quát huynh chấn kinh, Bổn vương trong lòng thực sự áy náy, vừa vặn hôm nay Thu Hương lâu có một đệ nhất mỹ nhân cực phẩm, đợi lát nữa Bổn vương liền đem nàng vỗ xuống đưa cho Đường Quát huynh để bồi tội. Hoàn Nhan Lượng một mặt thân thiết lôi tay Tống Thanh Thư kéo vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]