CHƯƠNG 764: NHỮNG VỊ CÔNG CHÚA. Khi Hoàn Nhan Bình rời đi, hai đại cao thủ dưới trướng nàng cũng không ở lại, bây giờ thị vệ Hoán Y Viện tuy nhiều, nhưng cũng không đáng Tống Thanh Thư để vào mắt, bất quá vấn đề là làm sao bây giờ cứu ra đây? Nghĩ đến cảnh tượng mình mang theo ba lão nam nhân đang dục hỏa đốt người chạy thoát ra khỏi hoàng cung, Tống Thanh Thư liền một trận ác hàn, loại độc tính xuân dược này vẫn là có biện pháp để cứu, tuy nhiên cần một chỗ yên tĩnh, chậm rãi dụng công lực dẫn đạo hóa giải, nhưng bây giờ người đang ở hiểm cảnh, trong hoàng cung đầy rẫy những thị vệ này làm sao mình có cơ hội? Lại nói, hắn trước kia là dùng để giải độc cho nữ nhân, những phương pháp kia đối với nam nhân có hiệu quả hay không cũng còn chưa biết, mà cho dù có hiệu quả. . . nghĩ đến mấy lão nam nhân đang dục hỏa, Tống Thanh Thư liền toàn thân lạnh run, quá trình này nào có phải là thiên kiều bách mị giải độc vui sướng a. Huống chi còn có ba công chúa Tống Quốc đồng dạng trúng độc giống vậy, thật chẳng lẽ ném bỏ các nàng, mặc kệ để cho các nàng dục hỏa đốt người mà chết? Tống Thanh Thư cân nhắc đến cân nhắc qua, rốt cục làm ra một quyết định: “ Tĩnh quan kỳ biến!..” Trước chờ bọn người Tống Viễn Kiều ở tại bên trong gian phòng tan đi độc dược, rồi sau đó mình sẽ đi cứu người, chuyện này sẽ là một chuyện kinh thiên động địa, nếu truyền về Nam Tống, chỉ sợ Võ Đang vô pháp đặt chân tại giang hồ, nên việc này phải chỉ có trời biết đất biết, ngoại trừ những người trong cuộc biết, còn có Hoàn Nhan Bình cùng với số ít người biết, còn những tên thị vệ tầm thường thì nào dám tiết lộ nửa chữ. Bởi vậy hoàn toàn có khả năng đem việc này che đậy kín, về phần ba vị công chúa Tống Triều. . . thì số lớn phi tần công chúa ngày trước trên đường bị di lý đến Bắc phương, các nàng đã nhận hết các ô nhục. . . Nói câu không dễ nghe, bây giờ những nàng công chúa này tại Hoán Y Viện đã sớm là tàn hoa bại liễu chi thân, nhiều một lần, thiếu một lần đối với các nàng cũng không hề khác gì nhau, cũng không có khả năng giống như một loại hoàng hoa khuê nữ đi tìm cái chết. "Ai, chỉ có thể đành phải ủy khuất ba vị công chúa một chút." Tống Thanh Thư âm thầm thở dài, dù sao hắn chỉ là người phàm chứ không phải là thần, lúc này hắn cũng không có biện pháp nào cả. Bất quá hắn vẫn có chút không yên lòng, tìm một phương vị, thi triển khinh công theo cửa sổ phóng vào trong, từ trên xà ngang nhìn xuống dưới, đập vào mi mắt cảnh tượn gsuýt chút làm cho Tống Thanh Thư chảy ra máu mũi. Chỉ thấy bọn người Tống Viễn Kiều ba người mặt mũi đỏ bừng lên, xếp bằng ngồi thành một vòng tĩnh toạ, thế nhưng ba nàng công chúa xinh đẹp lại hở lộ ra mảng lớn thân thể trắng như tuyết, đang không ngừng quấn lấy ba người, uốn qua uốn lại. Tống Thanh Thư liếc nhìn ba vị công chúa, niên kỷ tựa hồ cũng không coi là nhỏ, chỉ sợ đã là ngoài ba mươi, khuôn mặt mỹ lệ, cũng xem như là được xưng tụng mỹ nhân, lại thêm thân phận đặc thù các nàng, chính xác mà nói vẫn là vô cùng có có mị lực. -Ba vị công chúa, xin hãy tự trọng! Tống Viễn Kiều bất ngờ xuất ra một câu, làm Tống Thanh Thư cười phun, lúc này tình huống như thế nào, mà còn nói ra lời nói ngốc tử này. -Hảo ca ca…. nóng quá, thật là khó chịu. . . Trả lời Tống Viễn Kiều là từng thanh âm kiều mị tận xương, ngay cả Tống Thanh Thư là dạng người từng trải qua hoa bướm, khi nghe được thân thể còn phải xốp giòn, huống chi nọ người Tống Viễn Kiều …. Mấy vị công chúa đều không ngừng tự cởi dần ra y phục, còn dẫn dắt bàn tay của bọn người Tống Viễn Kiều để đến trên các bộ phận nhạy của của thân thể mình, miệng thì liên hồi phát ra các loại nỉ non khát vọng. Từ từ Tống Thanh Thư phát hiện ánh mắt thanh minh bên trong ba người Tống Viễn Kiều dần dần thối lui, hắn biết chuyện nên phát sinh thì sẽ phát sinh, nên liền lặng lẽ đường cũ thối lui trở về. "Tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết mình đã nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không thì bọn họ sau này biết được mình chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặt mũi không nhịn được, thì sẽ từng người cầm đao đến bổ ta sao?"Tống Thanh Thư âm thầm quyết định. ………………………………………………………………………………. Tống Thanh Thư ở bên ngoài một đoạn thời gian, sau khi nghe được bên trong gian phòng thanh âm dần dần nhỏ lại, biết thời điểm không sai biệt lắm, liền quay trở lại, hắn không có thể chờ bọn Tống Viễn Kiều hoàn toàn làm xong việc giao hoan thì mới đi vào, bởi vì khi đó bên ngoài đám thị vệ cũng sẽ ập vào thì lại khó. Trong cung điện hương diễm tràng cảnh để Tống Thanh Thư âm thầm tắc lưỡi, nhìn thấy cách ăn mặc ba người Tống Viễn Kiều thì biết bọn họ đã thanh tỉnh lại, lúc này một mặt bọn họ áy náy tự trách, càng không ngừng hướng đến ba vị công chúa tạ lỗi, ngược lại thần sắc của ba vị công chúa biểu hiện rất bình tĩnh, tựa hồ cái loại chuyện này đối với các nàng đã quen nên không trách. Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, liền điểm huyệt ngủ ba vị công chúa, thấy ba người Tống Viễn Kiều giật mình kinh ngạc, hắn giả ra một mặt bi thương: -Thanh Thư tới chậm, để ba vị chịu khổ! -Chịu khổ? Tống Viễn Kiều ba người mặt mo đỏ ửng, dù bọn họ lúc này tự trách áy náy, cũng không thể không thừa nhận, vừa rồi cái mùi vị hoan ái sung sướng khi giao hoan cùng các nàng công chúa đó mà nói là chịu khổ thì không có nửa điểm quan hệ. -Chúng ta đã làm nên sự tình xấu như vậy, làm gì mà còn có mặt mũi quay trở về gặp sư phụ lão nhân gia. Tống Viễn Kiều đan xen xấu hổ và giận dữ, liền giơ bàn tay lên hướng đỉnh đầu của mình tự bổ tới. Tống Thanh Thư giật mình, nhưng phát hiện hai tay của Tống Viễn Kiều vẫn không có khí lực thì mới yên lòng, liền khuyên nhủ: -Việc này trách không được các vị chỉ trách là người Kim quá vô sỉ giảo hoạt. -Hừ…nhất là yêu nữ Hoàn Nhan Bình kia, thân là nữ tử, thế mà. . . lại nghĩ ra loại độc kế này. Trương Tùng Khê tức giận toàn thân phát run. Tống Thanh Thư thì lại nghĩ thầm “ Nếu ngươi biết được Hoàn Nhan Bình đã là nữ nhân của ta, thì không biết sẽ có ý nghĩ như thế nào đây. . . “ Hắn lại khuyên lơn: -Nếu như lúc này các vị tự sát, ngoại trừ người thân đau đớn còn kẻ thù thì khoái trá hả hê, y nguyên vu sự vô bổ, người Kim vẫn có thể nắm lấy chuyện xấu hổ này của Võ Đang, đã vậy lại có chứng cứ các vị tự sát vì phạm tội, người trong thiên hạ chỉ sợ không tin cũng phải tin. -Vậy chúng ta nên làm cái gì? Ân Lê Đình lúc này thất hồn lạc phách, trong đầu mơ hồ, vô thức hỏi. -Dứt khoát phủ nhận việc này! Tống Thanh Thư nhanh chóng nói, -Tiểu điệt đã tìm được giải dược Yên Chi Túy, bây giờ tiểu điệt đem các vị cứu ra ngoài, đến lúc đó người Kim chỉ có thể ngậm bồ hòn, không có chứng cứ, bọn họ dù có âm mưu gì cũng vô pháp thi triển…. -Chuyện này. . . Tống Viễn Kiều nhất thời có chút tâm động. -Đại sư huynh, Thanh Thư nói rất có đạo lý, chuyện vinh nhục của chúng ta là nhỏ, danh dự của Võ Đang mới là quan trọng a. Trương Tùng Khê vội nói. -Không được! Tống Viễn Kiều trầm giọng nói, -Chúng ta bây giờ nếu thoát thì có thể là dễ dàng, nhưng còn các vị công chúa thì làm sao bây giờ? Khẳng định sẽ bị người Kim ngược đãi giận chó đánh mèo, chúng ta tuy n có thể giấu diếm người thiên hạ, nhưng không thể gạt được chính trong long của mình, tu đạo chi nhân là tu chính tâm của mình, trong khi lại chúng ta vừa làm thương tổn đến các vị công chúa, vậy mà mình cứ như vậy rời đi hay sao? Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình gật đầu: -Đúng rồi… vừa rồi phát sinh như vậy, nếu mà rời đi bỏ mặc các nàng thì quả thực là không đúng bản sắc hiệp nghĩa. -Vậy các vị muốn xử lý làm sao? Tống Thanh Thư thấy bây giờ thời gian cấp bách, bọn họ lại cứ cư nhiên bảo thủ như thế. -Chúng ta từng nghe năm xưa các công chúa Đại Tống bị người Kim cướp đoạt bắt lấy, bây giờ đã biết được nơi ở của các nàng tại Hoán Y Viện, như vậy nếu là có thể đem các vị công chúa cứu mang trở về nước, thứ nhất có thể vãn hồi thể diện người Hán chúng ta, thứ hai. . . thứ hai nếu cứu các nàng thoát nơi khổ hải, cũng coi như giảm bớt tội nghiệt của chúng ta phạm phải. Tống Viễn Kiều nét mất hổ thẹn nói ra. Tống Thanh Thư mắt trợn tròn: -Các vị nói dễ dàng, chỉ việc muốn cứu ba người, tiểu điệt đã vắt hết óc, bên trong Hoán Y Viện các vị công chúa ít nhất cũng vài mươi người, tiểu điệt làm gì mà có bổn sự lớn như vậy để cứu tất cả ra ngoài?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]