Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 721: NÃI NAM NHÂN VÀ DỊCH NỮ NHÂN.
Âu Dương Phong cũng không do dự lâu, dù sao lão còn có rất nhiều việc cần dựa vào Hoàn Nhan Lượng, cứ việc cho là đối phương vừa khởi lên chi tâm nghi kỵ, nhưng vẫn còn lâu, không tới mức có mới nới cũ trong khoảng thời gian gần, bây giờ nếu lão trở mặt thi đúng là không khôn ngoan.
Tuy Âu Dương Phong năm xưa đã từng xem 10 vạn tây chinh đại quân Mông Cổ như không, ngay cả lúc đối mặt với Hoàn Nhan Hồng Liệt lão cũng đã là không xem ra gì, hào khí vượt mây đến cỡ nào, bây giờ nghe được Hoàn Nhan Lượng dùng ngữ khí không khách sáo như vậy, trong lòng cũng tức giận, cười lạnh rồi từ trong ngực móc ra một cái bình sứ:
-Vương gia, đây chính là Nãi Nam Nhân giải dược.
- Nãi Nam Nhân?
Hoàn Nhan Lượng ngạc nhiên, cái tên giải dược này quả là quỷ dị,
-Nam nhân làm sao có sữa được?
-Cũng bởi vì loại độc này hiếm thấy trên đời, cũng như là sữa nam nhân vậy, cho nên mới có cái tên gọi này.
Âu Dương Phong mặt không thay đổi đáp.
- Nãi Nam Nhân! Tên gọi rất hay, thật sự là rất hay….haha..
Hoàn Nhan Lượng lấy lại tinh thần, cười ha ha, cùng Âu Dương Phong nói phiếm vài câu qua đi, liền đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Hoàn Nhan Lượng, trên mặt Âu Dương Phong mỉm cười lạnh lẽo: "Nếu có đến một ngày lão phu muốn dùng loại độc này đối với ngươi, nếu ngươi dùng cái gọi là giải dược này, cam đoan là sẽ càng nhanh chết hơn…."
……………………………………………………………………………………….
Tống Thanh Thư đang trong khuê phòng của Đường phu nhân hưởng thụ hai cái mỹ nhân tuyệt sắc ôn nhu phục thị, hai nữ nhân, một nàng là quý phụ nức tiếng trong triều, một nàng là nữ đại hiệp vang danh giang hồ, thực ra thì phục thị theo kiểu dạng này không có bao nhiêu kinh nghiệm, tuy nhiên Đường phu nhân có sẵn thiên sinh mị cốt, đối với tâm tư của nam nhân thì vô sự tự thông, khi lông mày Tống Thanh Thư run lên, thì nàng liền có thể biết là lúc nào lực đạo cần phải nhẹ, lúc nào cần là trọng, Hoàng Dung thì là đệ nhất nữ hiệp, đối với huyệt đạo thân thể của người thì nhất thanh nhị sở, bởi vậy mỗi một lần đầu ngón tay chạm đến thì đều làm cho Tống Thanh Thư thoải mái phải “ um..hừ..” ra tới.
Lúc này Hoàng Dung đang đỏ mặt suy nghĩ: "Nếu phụ thân biết ta đem Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của lão nhân gia để dùng xoa bóp cho nam nhân này, còn không phải bị chọc giận đến thổ huyết. . ."
Đường phu nhân thân thể kiều mị, thể lực cuối cùng so ra vẫn phải kém hơn Hoàng Dung là người có võ công, một lúc sau thì nàng đã cảm thấy hai tay tê dại, liền cười khanh khách nói:
-Quách phu nhân tay nghề này quả thực là nhất tuyệt, chắc hẳn bình thường không ít lần tại trên thân Quách đại hiệp thao luyện nên mới được như thế.
Đối phương cố ý nhấn mạnh ba chữ Quách phu nhân, Hoàng Dung như thế nào nghe qua lại không hiểu ý ngầm của Đường phu nhân, nên cũng nở nụ cười xinh đẹp:
-Về phương diện phục thị nam nhân thì ta vẫn không có sánh bằng Đường phu nhân đã quá quen thuộc như vậy…
Tống Thanh Thư ở giữa nghe được hai nàng thì nhức đầu không thôi, hai nữ nhân cứ như vậy khó mà ở chung, trong truyền thuyết tam cung lục viện cũng không biết là cỡ nào đao quang kiếm ảnh, lúc này hai nàng lại giương cung bạt kiếm, hắn cũng chưa biết làm sao, tiếp lấy hai nàng phảng phất tiến vào một loại trạng thái tỷ thí, Hoàng Dung thay đổi lại động tác miễn cưỡng trước đó, nàng dụng tâm xuất sử tất cả vốn liếng nắn bóp bã vai của Tống Thanh Thư, Đường phu nhân thì đã từ bỏ ngưng đút quả bồ đao cho hắn, cải biến thành thay hắn đấm bóp đôi chân ….
Đột nhiên trong tâm Tống Thanh Thư vừa động, khóe miệng nở ra nụ cười đã có biện pháp, hắn liền vận lên một ít Hoan Hỉ chân khí, một bàn tay hờ hững để lên bắp chân của Hoàng Dung, một tay còn lại quàng qua bên hông của Đường phu nhân, hai chưởng dán sát vào thân thể của hai nàng, cảnh giới của hắn đã luyện đến tâm tùy ý động, cho nên nếu muốn giở trò với hai nàng thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì…
Ngay tức khắc cả hai nàng liền có cảm giác, thân thể Hoàng Dung chợt có chút run rẩy, điều nàng cảm nhận được rõ ràng là bàn tay của tên hỗn đản vẫn đang thành thành thật thật dán tại trên bắp chân của mình, một tấc cũng không hề di động, chẳng lẽ là mình bị ảo giác? Bởi vì nàng liền phát hiện... hình như là một tay của hắn, với những ngón tay đang tại đang bên trong u cốc của mình chạy tán loạn, nàng cảm thấy sâu trong hoa tâm bị một ngón tay vô hình liên tục nhúc nhích gẩy lấy, cảm giác chỗ kia như là tê rần hạ xuống, trong khoảnh khắc ngứa nhột khó mà dừng lại, trái tim đập cũng như đình chỉ nhảy lên! Vì sao lại có loại cảm giác này? Không đợi cho Hoàng Dung kịp phản ứng, từ nơi hoa tâm như là đột nhiên bốc lên một làn chân khí ấm áp nóng ướt chui tới chui lui, ở chỗ sâu từ nơi gò u thịt mềm phía trên, dường như bị một ngón tay đùa bỡn khều lấy, tâm hồn của nàng kinh hoàng, cái loại cảm giác này thật sự là quá mức chân thật, thậm chí cả lực của ngón tay đang ngoáy lấy bên trong vách thành thịt non cũng là không lớn không nhỏ, vừa đúng tầm gãi nhột cho cái âm động của nàng, càng không ngừng sờ soạng ra ra vào vào…
Trong lúc những ngón tay vô hình đó lại là không ngừng móc tới móc lui thẳng quấy đến từ sâu trong hoa tâm Hoàng Dung kỳ ngứa khó chịu, phảng phất hoa tâm đang hận lấy không thể có một cái đồ vật này nọ của hắn đâm vào để dừng lại cơn ngứa, từ từ âm dịch đã đọng lại thành giọt chảy ra, cái cảm giác khó chịu kia cũng càng lúc càng mãnh liệt, nàng cưỡng chế mình không gọi lên tiếng tới, nhưng cái loại kỳ diệu ngứa nhột này làm nàng lại không chịu được, hô hấp càng ngày càng nặng, tiếng rên rỉ khó mà nín nhịn được nữa.
Tống Thanh Thư an vị ngay sát cạnh phía trước của Hoàng Dung, đương nhiên tiếng nuốt nước bọt kềm nén của nàng thì hắn nghe được rõ ràng đấy, mới đầu hắn chỉ là tồn lấy tâm tư trêu cợt hai nàng để hóa giải tình thế, nhưng lúc nghe được nàng bị đè nén tiếng kêu um, lại bắt đầu có phản ứng thích thú, tiếng thở gấp tinh tế, lại không dám phát ra âm thanh, mỹ mâu lưu chuyển, xuân sắc vô tận, điều này kích thích cảm giác hắn thật mãnh liệt.
Hoàng Dung mim chặt môi lại vì sợ bị Đường phu nhân phát hiện ra tình cảnh của mình, thế nhưng lại không ngờ Đường phu nhân ngồi ở một bên sắc mặt cũng đang biểu lộ quái dị, đỏ bừng chẳng khác gì mình, làm cho Hoàng Dung kinh ngạc không thôi,….
Cùng lúc mới bắt đầu của Hoàng Dung, thì Đường phu nhân cũng có cảm giác được cánh tay kia để bên hông nàng bắt đầu qua lại vuốt ve, dù bàn tay của hắn vẫn là nghiêm chỉnh nằm yên khoác lên không nhúc nhích, dần dần bàn tay vô hình theo bờ eo nàng hướng xuống dưới tìm kiếm mà đi, tại trên cái âm hộ của nàng tới tới lui lui vuốt ve, thân thể của Đường phu nhân càng nóng lên, một đôi mắt hạnh hơi mở to như trợn tròn lên, dần dần nàng cảm giác được bàn tay của hắn cũng đã rời khỏi gò mu của mình, chuyển dần xuống đến cửa miệng âm động tại địa phương này bắt đầu vờn chung quanh cái lổ nhỏ của mình, Đường phu nhân động cũng không dám, chỉ có thể chăm chú cắn môi gục đầu nhìn xuống, nàng sợ sẽ bị Hoàng Dung phát hiện ra bộ dáng của mình đang ngồi ở phía trước, nàng lại không biết, từ phía sau lưng Tống Thanh Thư thì đôi mắt của Hoàng Dung cũng đồng dạng đang khẩn trương mà chăm chú nhìn nàng với tâm tư giống nhau.
Lúc này thân thể yêu kiều Đường phu nhân đã bủn rủn khi những ngón tay của hắn đã chui tọt như bơi vào chỗ đó, một làn nhiệt lưu xông thẳng đến sâu trong hoa tâm nàng, thản nhiên trong mật huyệt nàng gây nên chấn động ra vào, tựa như là chấn động của cây côn thịt trong lúc giao hoan vậy…
Trong lúc này, Tống Thanh Thư quả thực chính là sảng khoái vô cùng, hắn nhất thanh nhị sở hít ngửi lấy cái mùi âm dịch từ hai cái âm động của hai nàng đang lan tỏa ra nhè nhẹ từ phía trước lẫn phía sau, cảm giác được cái mùi vị chất lỏng đầm đìa trong u cốc có mùi hăng nồng là của Hoàng Dung vì vừa rồi mới giao hoan với hắn xong, nàng vẫn chưa có thời gian tẩy rửa, còn cái mụi vị nhè nhẹ ngây ngây kia là từ hoa tâm hư không, đang từng đợt run rẩy trào ra là của Đường phu nhân, giây khắc này Đường phu nhân cố nén cái kích thích này, tuy không để cho mình phát ra âm thanh, nhưng cái loại chấn động này, thẳng đem âm dịch của nàng phun loạn rơi vãi, sâu trong hoa tâm đau xót ngứa nhột càng mãnh liệt, còn Hoàng Dung từ phia sau thì cũng không còn có thể nhịn được, cái mông đẹp không thể ức chế, nhè nhẹ âm thầm vặn vẹo, mỗi một lần vặn vẹo, chính là một hồi hoa tâm tê dại run rẩy khi những ngón tay vô hình tả hữu quấy lấy, quấy đến mức nàng sướng đỉnh điểm, khi đến lúc cả hai nàng sắp sửa cùng phát ra tiếng kêu thì….
-Được..được rồi, hai người đừng có phát ra tiếng, có người đang tới.
Tống Thanh Thư liền nhanh chóng thu hồi Hoan Hỉ chân khí, ra dấu im lặng, sau đó thân hình lóe lên ẩn núp ở thanh xà ngang, Đường phu nhân mặt mờ mịt ngượng ngùng nhìn theo cử động của hắn, Hoàng Dung đồng dạng vừa xấu hổ cũng vừa có chút không hiểu, phản ứng đầu tiên nàng còn tưởng rằng đối phương cố ý chuyển di lực chú ý của hai người, rất nhanh nàng cũng nghe được tiếng bước chân, trong lòng tối thầm bội phục võ công và cái khả năng kỳ lạ …hỗn đản kia của hắn…
……………………………………………………………………………………
Hoàn Nhan Lượng vừa đẩy cửa bước vào, tuy nhiên còn chưa kịp nói gì, thì mắt tối sầm lại, té xỉu xuống đất, Tống Thanh Thư tại trong ngực Hoàn Nhan Lượng tìm tòi, móc ra một cái bình sứ màu ngà sữa, cười nói:
-Quách phu nhân, giải dược đã tới tay chúng ta!
Hoàng Dung vội đi tới, một phát nắm lấy được bình sứ, bị kích động đến giọng nói có chút run rẩy:
-Tĩnh ca ca có thể cứu được rồi.
Nói xong liền muốn quay người muốn đi, tuy nhiên rất nhanh cũng nhìn thấy Đường phu nhân đang tồn tại.
Tống Thanh Thư cảm thấy áy náy, liền nói với Đường phu nhân:
-Đường phu nhân, việc quan hệ đến tính mạng của Quách đại hiệp, vì thế ta phải bồi Quách phu nhân đi cùng một chuyến.
Trong lòng Đường phu nhân không thích, tuy nhiên nàng không có biểu lộ ra mặt, chỉ cười nói:
-Ta cũng biết như thế nào là đại cục, công tử cứ an tâm đi đi, nơi tàn cục này cứ giao cho ta…
Nói xong liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng đang nằm trên đất.
-Xin đa tạ phu nhân,
Tống Thanh Thư chỉ Hoàn Nhan Lượng nói,
-Phu nhân cũng không phải lo lắng, trước hừng đông thì Hoàn Nhan Lượng vẫn chưa hồi tỉnh đâu.
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền mang theo Hoàng Dung phóng ra thoát khỏi thị vệ bên ngoài, lặng yên rời khỉ khuê phòng của Đường phu nhân, qua nsat1 không thấy chung quanh có địch nhân, Hoàng Dung quỷ thần xui khiến nói một câu:
-Ngươi có phải hay không cảm thấy Đường phu nhân rất khéo hiểu lòng người, đó là một nữ nhân rất tốt a?
Tống Thanh Thư gật đầu:
-Đây là đương nhiên, cho dù Hoàn Nhan Lượng hôn mê, thì Đường phu nhân phải cùng đối phương một chỗ qua đêm, điều này không thế nào nhẹ nhõm được…
-Hừ….ta không có lĩnh cái thịnh tình của nàng ta đâu,
Hoàng Dung hừ một tiếng, do dự một chút, nàng vẫn là nói,
-Ngươi tin rằng nàng sẽ đối phó với Hoàn Nhan Lượng sao? Lúc nàng thấy chúng ta rời đi khi kết cục đã định, nên thừa cơ hội bán một cái nhân tình cho ngươi, phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe được ngươi muốn ly khai, với ánh mắt kia lóe lên, ta nhìn thấy rất rõ ràng.
-Vậy thì đã sao?
Tống Thanh Thư không quản đến cười nói.
- Chứng minh cho thấy nàng khẩu bất đối tâm, bụng dạ cực sâu, về sau nói không chừng sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Gặp hắn một bộ dáng không cho là quan trọng, Hoàng Dung liền nói nhanh.
Thấy nàng biểu lộ mất tự nhiên, Tống Thanh Thư nói:
-Phu nhân… có phải là phu nhân đang ganh với Đường phu nhân ?
-Ta làm sao mà ganh với nàng chứ?
Hoàng Dung hừ một tiếng,
-Dù nói thế nào chúng ta cũng coi như là quen biết, ta chỉ sợ ngươi sắc mê tâm khiếu, một ngày kia sẽ bị xà nữ kia cắn ngược lại một cái.
Tống Thanh Thư cười cười:
-Ta biết ý tứ của phu nhân, Đường phu nhân ở trước mặt nam nhân thì có một bộ dạng thiện lương vô hại yếu đuối, nhưng vào thời điểm nam nhân không có mặt, nàng lại sẽ biểu lộ ra mặt khác một trời một vực, thực sự thì loại nữ nhân này phần lớn đều rất xinh đẹp a, nhưng đại đa số nam nhân chỉ cần dung mạo của nàng là được, chứ không cần đến nội tâm của nàng,
Tống Thanh Thư đứng đắn nói,
- Huống chi các nàng thuộc dạng này tại trước mặt nam nhân đều là một đóa hoa khéo hiểu lòng người, nam nhân sẽ phi thường hưởng thụ cái loại cảm giác này, về phần khi nam nhân không có mặt, thì nàng hiển hiện ra một bộ mặt khác như thế nào, thì ai có hứng thú quản để làm gì? Bởi vì nam nhân cũng biết nếu một mai nhỡ mình có chết đi, thì cũng đâu có giọt nước mắt nào của dạng nữ nhân đó khóc thương vì mình….
Hoàng Dung nghe được, xì một cái:
-Phi….nam nhân quả nhiên đều không có ai là đồ tốt.
Tống Thanh Thư đột nhiên thần sắc nghiêm lại một chút:
-Phu nhân nếu vì ganh mà nói như vậy thì không tốt đâu, bởi vì đại đa số nam nhân đều sẽ không ưa thích khi nghe được.
Hoàng Dung vành mắt đỏ lên, trong lòng tràn ngập ủy khuất, cũng không giải thích, nói:
-Ta lại không cần ngươi ưa thích.
Tống Thanh Thư kéo lại cánh tay nàng, một lần nữa ôm vào trong ngực:
-Bất quá ta từ trước đến nay không nằm trong đại đa số nam nhân , ta ngược lại cảm thấy khi phu nhân có một bộ dạng ăn dấm chua này thì hết sức đáng yêu.
Hoàng Dung nhất thời gấp gáp:
-Ta không có….
-Thôi được…không có thì không có….
Tống Thanh Thư lẳng lặng cười,
-Bây giờ chúng ta nhanh chóng mang giải dược về cho Quách đại hiệp đi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.