Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 701: LẦN NÀO VUI SƯỚNG NHẤT?
Tống Thanh Thư cánh tay vừa khoác qua eo Hoàng Dung, khi bàn tay hắn duỗi đến bụng dưới của nàng, cả thân thể nàng lập tức liền cứng ngắc, nàng chột dạ hướng bên cạnh nhìn, thấy trượng phu không có chú ý tới động tác vừa rồi của hắn nên thở nhẹ ra một hơi.
Bất quá Hoàng Dung không có buông lỏng tâm tình bao lâu, rất nhanh một khuôn mặt tươi cười trở nên lúc đỏ lúc trắng, nguyên lai bàn tay của Tống Thanh Thư đặt ở trên bụng dưới của nàng đã bắt đầu không thành thật, vừa ôm nàng vừa duỗi bàn tay xuống vuốt ve kém chút là chạm đến đường viền ngang của cái tiểu nội khố của nàng…
Hoàng Dung đáy lòng run lên, suýt kinh hô thành tiếng, bất quá nghĩ đến trượng phu ở bên cạnh, lại thêm bây giờ thân đang trong long đàm hổ huyệt, nên không muốn làm thêm phức tạp tình hình, dù sao bị họ Tống chiếm chút tiện nghi, chút chuyện này cũng không có gì lớn khi thân thể của mình đã từng bị hắn đâm xuyên vào rồi, mình đã rất có lỗi với Tĩnh ca ca, vạn nhất chính mình nhất thời xúc động gây nên tiếng động, dẫn đến Tĩnh ca ca thân lại trọng hãm đại lao, vậy thì còn hơn là phải chết.
Hoàng Dung trong lòng hạ quyết tâm, liền cắn chặt hai môi, mặc cho Tống Thanh Thư khinh bạc nàng, thậm chí còn phải uốn éo người phối hợp đối phương để ngăn trở ánh mắt của trượng phu, vì thế khiến cho chẳng khác nào nàng dùng cái âm hộ của mình ma sát với bàn tay của hắn ở bên ngoài làn vải váy. Tống Thanh Thư bao hàm thâm ý liếc nhìn nàng, khóe miệng hiện lên đường cong vẻ đắc ý.
Hắn mang theo Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung từ trong thiên lao ra ngoài, rất nhanh liền đánh động bọn thị vệ, không quả là tiếng tăm võ công đệ nhất thiên hạ, không gì không phá được, trước mắt đám thị vệ vây kín, Tống Thanh Thư vượt lên trước mang theo hai người nhảy ra khỏi vòng vây, sau đó dẫn dụ mang theo truy binh ra hướng xa bên ngoài, sau đó lại lặng lẽ quay trở lại phía sau phủ Tiết Độ Sứ.
-Nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
Tống Thanh Thư mỉm cười nói với hai người,
-Đợi lát nữa Hoàn Nhan Lượng chắc chắn là huy động quân lục soát toàn thành, cho dù ẩn nấp ở tửu điếm hay là trong nhà dân, cũng không bằng giấu dưới mí mắt của Hoàn Nhan Lượng mới là đảm bảo an toàn nhất…
Vừa vừa thoát ly hiểm cảnh, khuôn mặt Hoàng Dung liền như bị bỏng, một tay liền đẩy đối phương ra, Quách Tĩnh cũng không có phát giác được thê tử của mình khác thường, lại còn đối với Tống Thanh Thư chắp tay:
-Tống công tử quả nhiên trí dũng song toàn, lần này ân cứu mạng, Quách mỗ thật sự là vô cùng cảm kích.
-Quách đại hiệp đừng có khách sáo,
Tống Thanh Thư vội vàng đỡ lấy Quách Tĩnh,
-Phu phụ Quách đại hiệp những năm qua thủ vững thành Tương Dương, là anh hùng trong thiên hạ vạn người đều kính ngưỡng, bây giờ Quách đại hiệp gặp nạn, thì chuyện xuất thủ tương trợ cũng là bình thường mà bất cứ ai có cơ hội đều cũng phải làm.
Một bên Hoàng Dung nghe hắn chậm rãi nói, trong lòng cổ quái, trước đó mình cầu hắn cứu giúp, rõ ràng hắn với một bộ dáng không muốn ra tay, thật vất vả mình cầu động đến hắn xuất thủ, kết quả hắn bây giờ lại giả làm chó sói vẫy đuôi…
Huống chi vừa rồi trên đường thoát ra, bàn tay của hắn với những động tác mờ ám kia, lại thế nào mà nói là xuất thủ tương trợ?
-Tống công tử quả nhiên nghĩa bạc vân thiên…
Quách Tĩnh nghĩ đến sau này trong giang hồ chính đạo, lại xuất hiện ra một cao thủ hiệp nghĩa, không khỏi mừng vui vô cùng.
Hoàng Dung ở một bên bĩu môi, Tĩnh ca ca quang minh lỗi lạc, thế nào cũng nghĩ tốt về hắn, nào biết được họ Tống kia có bao nhiêu hỗn đản!
-Tĩnh ca ca, trước trị liệu thương tổn đi.
Hoàng Dung nghĩ đến trượng phu ăn lớn thua thiệt như vậy, lại còn đối với tên hỗn đản kia cảm kích, trong nội tâm vô cùng khó chịu, vì không muốn Quách Tĩnh tiếp tục tán thưởng đối phương, nên mở miệng ngắt lời nói.
-Dung nhi, ta không có gì đáng ngại đâu.
Quách Tĩnh miễn cưỡng một tiếng, tuy nhiên mồ hôi lạnh trên trán liền chảy xuôi xuống, cũng nhận ra được hắn đang nhẫn thụ lấy thống khổ cực lớn.
Đầu ngón tay lướt qua xích sắt còn dính trên xương tỳ bà của trượng phu, Hoàng Dung lã chã rơi nước mắt:
-Là ai đã ra tay tàn độc với Tĩnh ca ca vậy. .
- Gian tặc Hoàn Nhan Lượng kiêng kị võ công của ta, cho nên sau khi bắt được ta liền hạ lệnh thủ hạ xuống tay..
Thấy Hoàng Dung rơi nước mắt, Quách Tĩnh vội nói,
-Dung nhi,… đừng khóc a, ta đây đâu có việc gì?"
-Đến mức như vậy, còn nói là không có việc gì….
Hoàng Dung nghẹn ngào, thấy nàng thương tâm rơi lệ, Quách Tĩnh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng thấy còn có người ngoài ở đây, hắn xưa nay lễ trọng nhất pháp, ngay trước mặt ngoại nhân hắn làm sao mà có cử chỉ thân mật được?
-Quách phu nhân, đúng ra bây giờ hẳn là phu nhân phải cao hứng mới đúng, tại sao lại khóc vậy?
Giọng nói bất cần của Tống Thanh Thư chợt vang lên đến, Hoàng Dung liền liễu mi dựng thẳng:
-Chẳng lẽ công tử nói ta nên cao hứng? Tĩnh ca ca bị thương thành dạng này, công tử muốn ta cao hứng sao?"
Bời vì hai ngày vừa qua phát sinh sự tình, Hoàng Dung luôn cảm thấy Tống Thanh Thư đối với mình mang ý đồ xấu, cho nên vô tình cho là đối phương còn mong cho Tĩnh ca ca xảy ra chuyện.
Quách Tĩnh kinh ngạc nhìn thê tử liếc qua, trong lòng hắn, thê tử một mực là người trí tuệ vô song, rất ít khi thấy nàng có sai lầm, nhưng hôm nay tại sao nàng phản ứng lớn như vậy, đối tượng còn là ân nhân cứu mạng của mình, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra đây?
Thấy Hoàng Dung phẫn nộ hung dữ như hổ cái, Tống Thanh Thư liền nói:
-Bởi vì cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, xương tỳ bà bị xuyên xiềng sắt mặc dù sẽ dẫn đến võ công tẫn phế, nhưng chỉ cần trị liệu kịp thời, thì một thân võ công vẫn là giữ được. Quách phu nhân nên suy nghĩ kỹ một chút, Hoàn Nhan Lượng có thể không hiểu cái môn đạo này, nên mới hạ lệnh cho thủ hạ xuống tay với xương tỳ bà của Quách đại hiệp, nếu như từ Tây Độc hoặc là những cao thủ kia xuất thủ, thì võ công của Quách đại hiệp mới thật sự là bị phế bỏ.
Quách Tĩnh gật đầu, phụ họa nói:
-Lúc ấy Âu Dương Phong có đưa là đề nghị khác, tuy nhiên Cừu Thiên Nhận bời vì chuyện của đại ca hắn năm xưa, đối với phu phụ hận chúng ta hận thấu xương, liền thuyết phục Âu Dương Phong, dù sao quá trình xuyên xích sắt vào xương tỳ bà cực kỳ thống khổ, bọn họ dự định tra tấn ta kéo dài, nào ngờ các ngươi có thể cứu ra nhanh như vậy. Thật lòng phải đa tạ Tống công tử, nhờ thế mà một thân võ công còn bảo trụ được.
Hoàng Dung giờ mới hiểu được tới, ấp úng nói:
-Thật xin lỗi, ta. . . ta hiểu lầm công tử…
Tống Thanh Thư khẽ lắc đầu:
-Phu nhân vì quá quan tâm nên bị loạn, không có gì đâu, chúng ta trước giúp cho Quách đại hiệp tháo xiềng sắt trên xương Tỳ bà đi.
-Làm phiền Tống công tử…
Hoàng Dung giọng nói thấp xuống không thể nhận ra ...
Ước chừng một canh giờ qua đi, Tống Thanh Thư đã gỡ xuống xiềng sắt ném qua một bên, thở một hơi dài nhẹ nhõm:
-Xiềng sắt đã lấy xuống, tuy nhiên Quách đại hiệp bị thương tổn nặng như vậy, chỉ sợ chí ít cần phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm thì mới có thể khôi phục.
-Đa tạ Tống công tử.
Quách Tĩnh trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa rồi hắn một mực cắn răng chịu đựng cơn đau, bây giờ xiềng sắt đã diệt trừ, hắn trầm tĩnh lại, chợt cảm thấy một trận mỏi mệt dâng lên.
-Quách đại hiệp không cần phải khách sáo, do mất máu quá nhiều, sau khi dùng hoàn dược cần phải ngủ để khôi phục nguyên khí. Mặt khác trong khoảng thời gian này bên ngoài thành tình hình rất căng thẳng, các người cứ ở ngay chỗ này an tâm dưỡng thương cho tốt.
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
-Vậy làm phiền công tử, Dung nhi hãy thay ta hảo hảo cám ơn Tống công tử...
Quách Tĩnh sau khi nói xong, rốt cuộc nhịn không được, một lúc sau rất nhanh rơi vào trạng thái ngủ say.
Hoàng Dung tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cho trượng phu, nhìn thấyy nàng hết sức chăm chú, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán: “ tốt cho một bộ dáng hiền thê lương mẫu ..”.
Khi Hoàng Dung đắp kín mền cho Quách Tĩnh rồi đứng dậy, thì thấy Tống Thanh Thư đang dựa tại cửa ra vào với ánh mắt sáng rực quan sát mình, nàng sắc mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói ra:
-Đa tạ ngươi.
Tống Thanh Thư chỉ trên trán mình mồ hôi rịn ra, cười nói:
-Phu nhân cám ơn cũng cũng chẳng có thành ý gì…
Hoàng Dung lúc này mới phát hiện trên đầu Tống Thanh Thư cũng có một tầng mồ hôi rịn ra, lập tức liền kịp phản ứng, mới vừa rồi hắn giải khai xiềng sắt trên xương tỳ bà của Tĩnh ca ca, toàn bộ quá trình cần phải tập trung cao độ, lực đạo nắm chắc phải tinh chuẩn, nếu không thì rất dễ dàng làm tổn thương kinh mạch chung quanh xương tỳ bà, vì thế hắn đổ mồ hôi cũng không có gì lạ.
Hoàng Dung vừa rồi một mực lo lắng, Tống Thanh Thư vì đạt được mục đích chiếm đoạt mình, trong khi cứu Quách Tĩnh, có thể sẽ âm thầm động tay chân gì, dẫn đến Quách Tĩnh lưu lại ám thương gì đó, kết quả toàn bộ quá vừa rồi thì nhận thấy đối phương cũng không có dùng thủ đoạn gì cả, Hoàng Dung trong lòng dâng lên một sự hổ thẹn, đúng là mình là lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Vô thức nàng liền giơ cái khăn tay lên muốn giúp hắn lau mồ hôi, nào ngờ Tống Thanh Thư liền rụt người lại, chỉ trong tay nàng cái khăn gấm, vừa cười vừa nói:
-Con người của tại hạ có cái tật không quen dùng qua đồ vật của người khác..
Hoàng Dung cái này mới hiểu ra, vừa rồi nàng dùng cái khăn gấm này lau mồ hôi cho Quách Tĩnh nên hắn mới kiêng kỵ, tuy nhiên nàng lại bị câu nói của Tống Thanh Thư làm cho lại nghĩ thầm “ Ngươi nói không quen dùng qua đồ vật của người khác, vậy thì một mực quấn lấy ta làm gì? “
Cho dù Hoàng Dung đối với nhan sắc của mình thì rất có lòng tin, nhưng dù sao nàng cũng đã có trượng phu, bởi vậy nàng t không hiểu vì sao Tống Thanh Thư không đi tìm một tiểu cô nương, ngược lại cứ quấn lấy nàng, một nữ nhân hơn hắn nhiều tuổi, Hoàng Dung cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn, trong lúc lơ đãng lại nhớ tới tràng cảnh đêm qua, nàng âm thầm xì một tiếng: “ Thế thì tại sao tối hôm qua, lúc đè ta ra chen vào cái đó của ta, tại sao không nói là không quen dùng qua đồ vật của người khác đã dùng qua? “
Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại Hoàng Dung quỷ thần xui khiến thốt ra:
-Vậy lúc công tử dùng Đường phu nhân khi ở trên giường, tại sao không nói là không quen dùng cái đồ vật của người khác đã dùng qua…
Lời vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt Hoàng Dung xấu hổ đỏ bừng, nàng tuyệt không ngờ tới thế mà lại cùng nam nhân khác nói tới cái chuyện tư mật này…
Tống Thanh Thư hiển nhiên cũng kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh nhịn không được cười nói:
-Thê tử của người khác không dùng thì tâm đau, cho nên đương nhiên không có gì là không quen…
-Hạ lưu..
Hoàng Dung nghe được mặt đỏ tới mang tai, hung hăng mắng.
Tống Thanh Thư hô to oan uổng:
-Rõ ràng là chính phu nhân nhắc đến cái chuyện giường chiếu này a…
Hoàng Dung nặng nề hừ một tiếng, bất mãn trong lòng, trầm mặc một hồi nàng đột nhiên hỏi:
-Công tử cảm thấy. . . Đường phu nhân như thế nào?
- Đường phu nhân là nữ nhân nữ nhân, vừa dính vào thân thể nàng thì nam nhân không thể nào nỡ xuống giường.
Tống Thanh Thư từ đáy lòng cảm thán nói.
Hoàng Dung bản ý là muốn hỏi một chút Đường phu nhân là người như thế nào, ai biết Tống Thanh Thư lập tức liền rõ ràng kéo đến cái chuyện tư mật kia, tuy nhiên nàng đã quen với cách nói chuyện trêu đủa của đối phương, nên cũng không có lấy làm lạ, ngược lại bị câu nói vừa rồi của hắn làm cho tâm huyết dâng trào, làm bộ trong lúc lơ đãng hỏi một vấn đề:
-Lần mà công tử thấy vui sướng nhất lúc cùng Đường phu nhân trên giường là lúc nào vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.