CHƯƠNG 679: QUYẾT GIẾT. Phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung liếc nhìn nhau, từ bên trong ánh mắt nhìn ra được đêm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nghe phía bên ngoài tiếng la hét thấp dần, Quách Tĩnh biết rằng các cao thủ đi theo mình e là phần lớn đã gặp nạn, nếu như để cho những tên đồng bọn kia của Âu Dương Phong từ ngoài tiến vào, tiền hậu giáp kích, trong không gian chật hẹp như thế này, phu phụ mình có thể sẽ nuốt hận tại chỗ. Rất nhanh Quách Tĩnh trong lòng có chủ ý, lập tức hét lên: -Xem chiêu! Chân trái liền hơi cong, hữu chưởng vẽ thành một vòng tròn, đẩy ngang ra, đây chính là chiêu "Kháng Long Hữu Hối" của Hàng Long Thập Bát Chưởng, chiêu này Quách Tĩnh đã tu luyện không ngừng, tăng thêm hơn mười năm khổ công, đã đến chi cảnh lô hỏa thuần thanh, lúc mới đẩy chưởng ra thì nhìn thấy rất là hời hợt, nhưng vừa gặp lực cản, có thể ngay tức khắc từ ở trung tâm sẽ tăng thêm mười ba làn hậu kình, từng làn một chồng chất đua nhau mà tới, lực cản càng nhiều thì thế phá càng mạnh. Đây là Quách Tĩnh ngộ ra diệu cảnh đến từ bên trong Cửu Âm Chân Kinh, Hồng Thất Công năm xưa, riêng lấy một chiêu này mà nói, cũng tinh áo chưa bằng với Quách Tĩnh bây giờ. Âu Dương Phong vừa định công kích Hoàng Dung, nhưng liền có cảm giác một làn hơi gió đập vào mặt, phong thế tuy không mạnh, nhưng áp bức làm cho hô hấp không thông thoáng, lão biết là không ổn, thân thể vội ngồi xuống, song chưởng đẩy ngang ra, đây chính là chiêu đắc ý nhất của lão "Cáp Mô Công" Ba chưởng giao nhau, thân thể hai người đều chấn động, chưởng lực của Quách Tĩnh cấp bách từng làn kình khí như sóng cả mãnh liệt lao về phía trước. Âu Dương Phong trong miệng kêu to “ oạp..oạp..”, thân thể lung lay, tựa như lúc nào cũng có thể ngã nằm sấp xuống, nhưng chưởng lực của Quách Tĩnh càng tăng cường thêm, thì lực phản kích của Âu Dương Phong cũng tăng theo tương ứng. Công lực của Quách Tĩnh lúc đầu đã thấy có thể thắng được đối phương, chỉ tiếc trên tay hắn đã bị tổn thương vì cương châm kịch độc, lần này đối chưởng, thế mà dần dần lại rơi vào thế hạ phong. -Lão độc vật xem chiêu! Hoàng Dung quan tâm đến an nguy của trượng phu, cũng chẳng quản đến quy củ giang hồ, liền âm thầm bay đến nhất chưởng hướng đến đầu vai Âu Dương Phong vỗ tới, một chưởng này ra chiêu tuy nhẹ, song chính là công phu thượng thừa Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, khi đánh trúng trên người địch nhân, kình lực trực thấu đến nội tạng, tuy Âu Dương Phong là nhất lưu danh gia, cũng có thể không tránh khỏi bị thụ thương. Âu Dương Phong cười lạnh, song chưởng đẩy tới, đem chưởng lực của Quách Tĩnh ép ra nửa thước, ngay trong trong chớp mắt, một trảo nắm lấy đầu vai Hoàng Dung, năm ngón tay như móc câu, lão đối với Hoàng Dung cực hận, muốn cứng rắn phế bỏ nàng một cánh tay. Một trảo này tung ra, ba người cùng lúc giật nảy mình, Âu Dương Phong liềncảm giác những đầu ngón tay đau nhức kịch liệt, phải buông tay ra, sắc mặt có chút khó coi: -Nhuyễn Vị Giáp a. Từ biệt nhiều năm, lão đã quên trên thân thế Hoàng Dung còn hộ giáp lợi hại này. Nhưng vào lúc này, chưởng lực Quách Tĩnh lại ập đến, Âu Dương Phong trong lúc nguy cấp xuất toàn lực chống đỡ, “ ầm..” một tiếng, hai người đều thối lui, cát bụi bay đầy trời, tường đổ phòng nghiêng. Nguyên lai hai người lần này đồng thời sử xuất sát chiêu, trong bóng tối nhìn không rõ thân hình đối phương, dư lực của Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Cáp Mô Công đều đánh trúng vào đầu vai đối phương, nửa bên nóc nhà sụp đổ xuống, Hoàng Dung đầu vai bị trúng một trảo, dù không bị thụ thương, nhưng cũng đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, trong lúc cấp bách dưới nóc nhà đang từ từ sập xuống nghiêng người bay ra. Chỉ thấy Âu Dương Phong cùng Quách Tĩnh đang đứng cách xa nhau nửa trượng, cả hai ngây người bất động, hiển nhiên đều đã bị nội thương. Hoàng Dung không có thời gian tấn công địch, lúc này đứng tại bên cạnh trượng phu thủ hộ, thấy hai người nhắm mắt vận khí, “ ọe..ọe..” hai tiếng, không hẹn cả hai đều phun ra một ngụm máu tươi, Âu Dương Phong kêu lên: -Hàng Long Thập Bát Chưởng…. khá lắm, khá lắm! -Âu Dương tiên sinh, có cần tại hạ giúp một tay hay không vậy? Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng cười lạnh, Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn qua, nhận ra đối phương là Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận, bên cạnh hắn còn có một lão già mặc tăng bào màu xám, Hoàng Dung không nhận ra thân phận của lão già, tuy nhiên dáng dấp đối phương tỏa ra khí độ, công lực chỉ sợ là còn trên Cừu Thiên Nhận. Bất quá khi Hoàng Dung nhìn thấy thêm một người trẻ tuổi chỉ có một tay đeo thanh trọng kiếm, thì vừa sợ vừa giận: -Quá nhi, ngươi cấu kết với người Kim hại Quách bá bá sao? Người trẻ tuổi một tay này chính là Dương Quá! Dương Quá có chút do dự, rồi rất nhanh trấn định lại, lạnh lùng đáp: -Thù giết phụ thân, mối hận cánh tay đứt đoạn, cũng nên kết thúc. -Quá nhi.. Quách Tĩnh hai mắt tỏ ra vô cùng thất vọng. -Hai người giết chết phụ thân, lại chặt cánh tay của ta, đến giờ mới nhẹ giọng với ta, đã muộn rồi.. Một tên hoa y công tử đi tới, diện mục tuấn lãng, nhìn ra được đó là một nam nhân cực kỳ mị lực, bất quá bên trong nhãn thần lại mang theo vẻ u ám, khiến cho người nhìn thấy khó mà thư thái được.. -Hoàn Nhan Lượng? Tống, Kim thù địch, đối với đại nhân vật của Kim Quốc, Quách Tĩnh đương nhiên nắm rõ được… -Chính là bổn vương. Hoàn Nhan Lượng mỉm cười, lúc ánh mắt chuyển qua trên khuôn mặt vũ mị kiều diễm của Hoàng Dung, trong ánh mắt lóe lên một tia tham lam thèm muốn, -Nghe qua Hoàng bang chủ thiên tư quốc sắc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Hoàng Dung bị ánh mắt hắn hắn nhìn chằm chằm mình thì cực kỳ khó chịu, nhịn không được lạnh hừ một tiếng. Quách Tĩnh cho dù vô tâm, cũng có thể nhìn ra hắn đối với thê tử của mình có ý đồ, trong lòng nổi giận. -Ha ha … Mông Cổ tấn công thành Tương Dương nhiều năm như vậy, không chiếm được một tấc đất chi công, còn Vương gia thần cơ diệu toán, dễ như trở bàn tay liền bắt được phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung, thật sự là đáng thương cho những tên Mông Cổ thát tử đó Đường Quát Biện từ sau lưng Hoàn Nhan Lượng xuất hiện, hai mắt thư thái, đâu có thấy nửa phần say rượu nào… Thấy rõ hình dạng của Đường Quát Biện, Quách Tĩnh nhìn Hoàng Dung thở dài một hơi: -Dung nhi…. đều tại ta không có coi trọng ý kiến của nàng, đây quả nhiên là cái bẫy…. Hoàn Nhan Lượng đã tính trước cười nói: -Giờ mới hối hận, đã muộn rồi… Quách Tĩnh hét lớn: -Các ngươi thật cho là bằng vào các ngươi có thể vây khốn được ta sao? Vừa dứt lời, hắn không để ý thương thế thể nội của mình, thân hình giống như chớp lên hướng đến phía Hoàn Nhan Lượng phóng đến, hắn biết đương kim kế sách tình thế bây giờ, muốn thắng giặc phải bắt vua trước, họa may mới có một tia sinh cơ. Hoàn Nhan Lượng kinh hoảng, liên tục không ngừng thối lui về phía sau, Cừu Thiên Nhận đứng một bên đã tính tới hạ sách này của Quách Tĩnh, liền giương lên xuất ra Thiết Chưởng công tới. Quách Tĩnh cũng không có dừng lại, chỉ là phân ra tả chưởng đối với song chưởng của Cừu Thiên Nhận. Cừu Thiên Nhận âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nếu đơn đả độc đấu, ta có khả năng không phải đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi đang bị thương tích trong người, lại phân tâm nhị dụng, muốn đơn chưởng để tiếp nhất kích toàn lực của ta, để xem ta trước thừa cơ phế ngươi một cánh tay rồi nói. Cừu Thiên Nhận vận khởi mười thành công lực, hướng đến tả chưởng Quách Tĩnh vỗ tới, chỉ là bất quá không có vang lên tiếng chưởng lực va chạm, Cừu Thiên Nhận chỉ cảm thấy toàn thân công lực của mình tựa hồ đánh hụt vào không trung, cái loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. -Đa tạ Cừu tiên sinh tương trợ…. Quách Tĩnh hét dài một tiếng, nương theo chưởng lực của Cừu Thiên Nhận, cả thân người đột nhiên tăng tốc gấp đôi, trong nháy mắt liền xuất hiện tại trước mặt Hoàn Nhan Lượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]