CHƯƠNG 617: PHẠN VĂN. Chưởng lực của đối phương còn chưa có đến gần thân, thì Tả Lãnh Thiền đã cảm thấy hàn ý thấu xương rồi, nhất thời kinh hãi: “ Ta tu luyện vốn là Hàn Băng Chân Khí thuộc về băng hàn, thế mà chân khí của hắn lại làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo? “ Vội vàng giơ chưởng hoành ở trước ngực tiếp đón, chỉ tiếc vì quá gấp gáp, một thân công lực của lão chỉ vận khởi được năm, sáu phần phần là nhiều, song chưởng va chạm, Tả Lãnh Thiền như bị sét đánh trúng, cả người bị chấn động đến bay ngược về sau, lúc i đứng vững, thì đã ọc ọc phun ra máu tươi, máu huyết rơi xuống trên mặt cỏ, mọi người đều thấy bên trong huyết tích còn kèm theo mảnh vụn của những khối băng nhỏ, bốc lên hàn khí. Du Thản Chi gầm lên, tựa như bóng không rời hình bám theo tới, Tả Lãnh Thiền sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ: “ Thôi xong, không ngờ tới ta Tả Lãnh Thiền thế mà lại chết vào trong tay một tên vô danh tiểu tốt. ..” Bất chợt Phương Chứng Đại Sư ngăn cản ở trước mặt Tả Lãnh Thiền, trong chớp mắt liền cùng Du Thản Chi đối mấy chưởng, tối hậu một chưởng cuối cùng gây chấn động đẩy Du Thản Chi lui về sau. Du Thản Chi rút lui vài chục bước mới đứng vững, do Phương Chứng đại sư đột nhiên xuất hiện đối chưởng, Du Thản Chi hoàn toàn bất ngờ mất thượng phong, qua mấy chưởng giao thủ, hắn cũng cố kỵ nội công của đối phương, nên cũng không dám tuỳ tiện tiếp tục xông tới. -A Di Đà Phật! Phương Chứng đại sư phật niệm một câu. Tống Thanh Thư liền cười lạnh: -Hay cho một Phương Chứng đại sư, vừa rồi bọn họ lợi dụng lúc tại hạ gặp khó khăn, vây công đánh một mình tại hạ, sao không thấy đại sư xuất thủ cứu giúp? Bây giờ Tả Lãnh Thiền vừa xảy ra chuyện, đại sư liền vội vàng bay đến chống đỡ, quả thật đúng là cùng một giuộc…. -Tôn giá võ công cao thâm, đã vượt xa phía trên lão nạp, lại há cần đến lão nạp xuất thủ cứu giúp. Phương Chứng đại sư đáp, -Còn Tả minh chủ thì chính là người cầm đầu bạch đạo nổi danh trong chốn võ lâm, thì lão nạp đường nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi nội công của vị Du thí chủ này, cùng Dịch Cân Kinh của bản tự tựa hồ có cùng nguồn gốc, cho nên lão nạp cũng muốn tìm hiểu ngọn ngành. Nói xong liền hành lễ với Du Thản Chi: -Kính xin Du thí chủ trả lại Dịch Cân Kinh cho bản tự. -Cái gì Dịch Cân Kinh? Chưa từng nghe nói qua. Du Thản Chi ồm ồm đáp, lộ ra không kiên nhẫn, hắn quả thực cũng không hề nói dối, bởi vì căn bản là hắn không biết nội công của mình luyện là Dịch Cân Kinh. A Tử cũng cũng kiều hừ một tiếng: -Ngươi lão đại hòa thượng này thật không biết xấu hổ, sư đệ này của ta đã giao thủ cũng không ít người, ai cũng cảm nhận được chân khí của hắn âm độc, chẳng lẽ Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự các ngươi cũng là thuộc loại công phu tà môn ngoan độc sao? -A Di Đà Phật! Phương Chứng đại sư trong chốn võ lâm giang hồ đức cao vọng trọng, bị một cái cô nương trẻ tuổi như vậy mỉa mai, cũng không tức giận, mà tiếp tục nhìn phía Du Thản Chi, -Du thí chủ không biết là có phải đã từng bị Thiên Niên Băng Tàm loại độc vật kịch độc kia cắn qua? Du Thản Chi vô thức gật đầu, thấy một bên A Tử mặt nhăn lại. -Vậy thì đúng rồi, Phương Chứng đại sư bùi ngùi thở dài, -Chắc là thí chủ dưới cơ duyên xảo hợp tu luyện được Dịch Cân Kinh của bản tự , rồi lại trúng hàn độc nhưng lại được bảo mệnh, do đó trong cơ thể của Du thí chủ chân khí Dịch Cân Kinh cùng hàn độc quấn giao cùng một chỗ, vô tình trộn lẫn tạo ra chân khí chí âm chí hàn ngoan độc như thế này. Phương Chứng đại sư mặt mũi hiền lành, chỉ bằng suy đoán liền đem tình hình lúc trước nhanh chóng nói ra trúng đến tám, chín phần, Du Thản Chi vô cùng bội phục, đột nhiên nghĩ đến lúc mình có cơ duyên xảo hợp đạt được quyển sách kia: -A….có phải là đại sư nói đến quyển sách này? Nói xong liền từ trong lòng xuất ra một bản kinh thư cổ xưa, trên bìa có ba chữ quanh co khúc khuỷu, nếu có người hiểu Phạn văn nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra chính là tam tự "Dịch Cân Kinh" Nghĩ đến Dịch Cân Kinh vô thượng tuyệt học trong truyền thuyết của Thiếu Lâm Tự, còn cao thâm hơn cả thất thập nhị tuyệt kỹ đang xuất hiện ở trước mắt, tất cả mọi người hơi thở đều gấp rút hơn mấy phần. Phương Chứng đại sư thân là cao tăng đắc đạo Thiếu Lâm, đương nhiên là biết tiếng Phạn, vừa nhìn thấy ba chữ "Dịch Cân Kinh" trên quyển kinh thư thần sắc kích động: -Chính là cuốn kinh thư này! Trước mắt chính là nguyên bản cuốn võ công bí tịch Phạn văn mà trước kia tại trong Thiếu Lâm Tự bị mất đi một cách quỷ dị, bởi vì ngay cả cao tăng Thiếu Lâm Tự đã hiếm người có thể hiểu được bên trong kinh thư này, trong Thiếu Lâm Tự cao tăng nào mà tu luyện Dịch Cân Kinh, đều là dùng bản Hán ngữ, vì thế cuốn võ công bí tịch Phạn văn này lại càng có ý nghĩ rất lớn đối với Thiếu Lâm Tự đến chừng nào. Nghĩ tới đây, Phương Chứng không khỏi hiếu kỳ, nhìn qua tên nam tử chất phác này, đến tột cùng là làm như thế nào lại tu luyện được thần công từ võ công bí tịch tiếng Phạn này? Du Thản Chi gật đầu: -Lâu nay tại hạ vẫn muốn đem kinh thư này vật quy nguyên chủ, chỉ là khổ nỗi không biết nguyên chủ là ai, nếu đây là chi vật Thiếu Lâm, thì cũng nên trả lại cho Thiếu Lâm. Tống Thanh Thư khẽ chau mày, hôm nay đám người đến đánh nhau ngươi chết ta sống, bên nào cũng tổn thất nặng nề, nếu tự nhiên mà Phương Chứng đại sư lấy lại được Dịch Cân Kinh, chẳng phải là Thiếu Lâm Tự không đánh mà thắng lớn sao? Huống chi hắn hôm nay còn bị Phương Chứng đại sư bất tri bất giác thò chân ngáng mấy lần, nếu giờ mà đứng trơ mắt nhìn lão đạt được cuốn thần công này, ý niệm của lão tốt xấu như thế nào thì mình đâu có thông suốt được chứ? A Tử từ nhỏ tại Tinh Túc phái lớn lên, nên nàng sớm cũng đã luyện được công phu nhìn mặt mà nói chuyện, Tống Thanh Thư còn chưa lên tiếng, nàng liền đoán được tâm ý của hắn, nên liền có ý đem cuốn kinh thư Dịch Cân Kinh này đưa cho chủ nhân để hắn vui lòng, đôi mắt nhất chuyển, liền mở miệng quát: - Sư đệ, đừng để bị người khác lừa gạt. Nghe được lời nói nàng, Du Thản Chi liền thu hồi tay lại. Tống Thanh Thư liếc nhìn A Tử không khỏi tán thưởng, nghĩ thầm nàng có bản lĩnh suy đoán tâm tư người khác, chỉ sợ là không thua kém gì Vi Tiểu Bảo. Gặp Du Thản Chi đem cuốn kinh thư cất vào lại trong người, Phương Chứng đại sư sắc mặt không vui: -Tiểu cô nương, người người đều biết Dịch Cân Kinh là chi vật của chính Thiếu Lâm, làm gì mà có lừa gạt trong cái chuyện này? A Tử hừ một tiếng: - Dịch Cân Kinh mặc dù là chi vật của Thiếu Lâm Tự, nhưng ai có thể chứng minh quyển kinh thư này là Dịch Cân Kinh? Nói không chừng là do lão đại hòa thượng thấy sư đệ của ta có nội công thần bí, nên cố ý sắp đặt ra chuyện để đánh lừa hắn thì sao?" -Bìa cuốn kinh thư rõ ràng viết tam tự “ Dịch Cân Kinh “, còn muốn chứng minh như thế nào đây? Phương Chứng đại sư gấp gáp nói. -Hừ, bản cô nương đến từ Tây Vực, thì làm sao nhận biết được văn tự Trung Nguyên ba chữ “ Dịch Cân Kinh “ là viết ra sao chứ? A Tử bỉu môi nói. Tống Thanh Thư thầm thấy mình may mắn, may mà mình dùng Di Hồn đại pháp hợp nhất với nàng, nếu không thì có một địch nhân thuộc dạng tinh quái như thế này, thật sự là cũng không dễ đối phó a. Phương Chứng đại sư lúc này tức giận nói ra: - Tam tự này là dùng Phạn văn viết ra, không phải là Hán tự.. -Hắc hắc, ở đây ngoại trừ lão đại hòa thượng thì còn có ai nhận biết Phạn văn? Ba chữ Dịch Cân Kinh này nếu lão đại hòa thượng tự nói thì ai biết đâu này? A Tử nũng nịu nhẹ nói. Người chung quanh biết rõ A Tử là một côn nương hung hăng càn quấy, nhưng cũng không ít người gật đầu, nàng nói cũng có phần đạo lý, tất cả mọi người không ai hiểu Phạn văn, quyển sách kinh này đến cùng có phải là Dịch Cân Kinh hay không vẫn còn chưa nhất định được. Phương Chứng còn chưa kịp giải thích, A Tử lại mở miệng nói ra: -Không khéo là bản cô nương đến từ Tây Vực, nên cũng nhận biết Phạn văn, ba chữ này không phải là cái gì Dịch Cân Kinh, rõ ràng viết là Thần Túc Kinh ! Sư đệ, còn không đem kinh thư đưa cho sư tỷ. Trước đó hai người đối chọi gay gắt, Du Thản Chi nghe được như lọt vào trong sương mù, bất quá trong lòng của hắn vẫn là thiên hướng tin tưởng tiên nữ trong lòng của mình, nghe được A Tử thúc giục, liền định cầm bí kíp võ công trong tay để giao cho nàng. -Chậm đã.. Đột nhiên cách đó không xa từ trong rừng cây truyền đến một trận hét to chấn động đến giữa sân, làm cho rất nhiều người khí huyết sôi trào, rất nhanh một lão hòa thượng cao lớn khôi ngô nhanh chân bước đến, bên cạnh người còn có một hòa thượng dạng xấu xí có chút ngơ ngác, . Nhìn thấy hai người, người chung quanh liền ồn ào như ong vỡ tổ: -Thì ra là đệ nhất nhân Huyền Trừng đại sư đại sư của Thiếu Lâm đến! -Bên cạnh lão hòa thượng tựa như là tiểu hòa thượng Hư Trúc tại đại hội Kim Xà nhất chiến kinh hồn bạt vía … -Đúng, nhất chưởng đánh chấn động Nam Mộ Dung phải ngồi dưới đất, về sau đánh với Kiếm Tiên một trận kinh thiên động địa. -…………… -……………. -Tiểu cô nương đã nói hiểu được Phạn văn, thì thử đem câu nói này chuyển thành Phạn văn thử xem? Huyền Trừng đại sư nhanh chân đi đến, nhìn A Tử cười lạnh, -“Như hoặc trường dạ bất an, tâm niệm phân phi, như hà nhiếp phục…”, nếu dùng Phạn văn thì sẽ nói như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]