CHƯƠNG 573: PHÚC VŨ PHIÊN VÂN YÊU NỮ. Chính mình hai lần ra tay đều bị Tống Thanh Thư ngăn cản, Lý Mạc Sầu làm gì mà không biết Triệu Mẫn ở trong lòng hắn có vị trí, rõ ràng chuyện giết Triệu Mẫn đã là vô vọng, trong lúc nhất thời liền nản lòng thoái chí, giọng nói chán nản vô cùng. -Nếu không nể tình ngươi đang bị trọng thương, nếu cứ hồ ngôn loạn ngữ như vậy, bản quận chúa nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi. Triệu Mẫn đỏ mặt, lập tức cách rời xa hai người, đi đến bên cửa sổ quay lại cái lưng. Tống Thanh Thư cũng là một mặt lúng túng, đưa tay đem đỡ dậy Lý Mạc Sầu, vừa truyền chân khí cho nàng vừa nói: -Tiên Tử bây giờ cảm giác ra sao? Nếu là bình thường bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, Lý Mạc Sầu sớm liền trở mặt, tuy nhiên bây giờ với tình hình này, nàng cũng không còn tâm tư, suy nhược nói: -Ngươi cũng không cần phải lãng phí đến chân khí nữa, tình huống bên trong thân thể thì ta rõ ràng nhất. Tống Thanh Thư áy náy: -Đều là do tại hạ không tốt, nếu Tiên Tử không gặp tại hạ, thì đâu có bị tẩu hỏa nhập ma đến nỗi như thế này. Lý Mạc Sầu lắc đầu, nhàn nhạt cười nói: -Nếu như không gặp gỡ ngươi, thì ta đã sớm chết đến ba lần. Ta một đời làm nhiều việc ác, có kết quả này cũng coi như là quả báo, ngươi nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì có thể giúp ta làm một việc được không ? Nghe Lý Mạc Sầu trong lời nói tựa hồ mang tử ý, Tống Thanh Thư cả kinh, liền vội vàng hỏi: -Chuyện gì? -Năm xưa tổ sư bà bà lúc ở trong Cổ Mộ đã chuẩn bị trước cho chúng ta mỗi đệ tử một chiếc thạch quan ( quan tài ) bằng đá, ta mặc dù đã phản lại Cổ Mộ phái, nhưng vẫn muốn lá rụng về cội, nếu tổ sư bà bà ở trên trời có linh thiêng, chắc cũng sẽ không chấp ta, ngươi có thể lập tức đưa ta về Cổ Mộ ở Chung Nam Sơn, ta muốn nhìn lại cái nơi mà ta đã lớn lên được hay không vậy? Lý Mạc Sầu tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, một đôi mắt phượng từ bên trong thấu ra ngoài đều là sát khí, chứ khi nào như bây giờ nhu nhược yếu đuối như vậy, lời nói tràn ngập cầu khẩn. Tống Thanh Thư trầm giọng nói rằng: -Tiên Tử không nên quá mức tuyệt vọng, tại hạ đã nghĩ đến biện pháp, hy vọng có thể có thể cứu được Tiên Tử. Lý Mạc Sầu nở nụ cười đau thương: -Ta tình huống bây giờ. . . ngươi cũng không phải là thần tiên, còn có biện pháp gì chứ. Ta không cần ngươi cứu, ta chỉ nhờ ngươi nhanh lên một chút, đưa ta quay trở về, để ta còn có cơ hội nhìn lại Cổ Mộ một lần cuối cùng. -Hãy tin tưởng tại hạ, tại hạ nhất định sẽ chữa khỏi trọng thương của Tiên Tử. Vì là an ủi Lý Mạc Sầu, Tống Thanh Thư tiếp tục nói, -Cho dù nếu là thật sự thất bại, tại hạ cũng nhất định sẽ mang Tiên Tử về nhìn Cổ Mộ một lần cuối cùng. Lý Mạc Sầu lúc này mới buông ra cánh tay của hắn, ánh mắt bắt đầu trở nên tan rã, cả người rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trong mộng phảng phất nhớ lại ngày xưa, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm: “ Hỡi thế gian tình là gì…” Nguyên bài: Mô ngư nhi - Nhạn khâu Vấn thế gian tình thị hà vật Trực giao sinh tử tương hứa Thiên nam địa bắc song phi khách Lão sí kỷ hồi hàn thử Hoan lạc thú Ly biệt khổ Tựu trung cánh hữu si nhi nữ Quân ưng hữu ngữ Diểu vạn lý tằng vân Thiên sơn mộ tuyết Chích ảnh hướng thùy khứ. Hoành Phần lộ Tịch mịch đương niên tiêu cổ Hoang yên y cựu bình Sở Chiêu hồn Sở ta hà ta cập Sơn quỷ ám đề phong vũ Thiên dã đố Vị tín dữ Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ Thiên sầu vạn cổ Vi lưu đãi tao nhân Cuồng ca thống ẩm Lai phóng nhạn khâu xứ. Dịch nghĩa bởi Điệp Luyến Hoa... Thế gian, tình nghĩa là gì ? Khiến người sinh tử hẹn vì có nhau! Trời nam đất bắc cách đâu, Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi. Gặp nhau vui thú mấy thì, Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời. Phải lòng nhi nữ ấy thôi, Lời đây muốn ngỏ mà người cách xa. Nghìn năm núi tuyết bao la, Thân này lẻ bóng biết là về đâu. Sông Phần nước chảy rầu rầu, Mịt mờ trống gõ nơi đâu năm nào. Khói hoang dẹp Sở khi nao, Gọi hồn người cũ, biết đâu còn vừa ? Núi này quỷ khóc trong mưa, Trời kia đã ghét, phải chừa lòng tin. Yến oanh rồi cũng cỏ vun, Cho sầu mãi đợi mỏi mòn người thơ. Uống cuồng cất khúc ngẩn ngơ, Đến bên thăm lại nấm mồ nhạn đây. Lý Mạc Sầu lúc hấp hối đọc lên chỉ được một câu này, nghe qua réo rắc thảm thiết, Triệu Mẫn nghe được trong lòng hơi động, âm thầm thở dài: “ Nàng cũng đúng là một nữ nhân si tình …” Tống Thanh Thư rất nhanh mặc lại y phục cho Lý Mạc Sầu, ôm lấy nàng đi ra ngoài vừa nói với Triệu Mẫn: -Mang xe ngựa của quận chúa tới cửa tửu điếm, chúng ta đi.. -Đi chỗ nào? Triệu Mẫn ngẩn ngơ, nàng thực sự không nghĩ ra, vào lúc này còn có ai có thể cứu được Lý Mạc Sầu. -Hắc Mộc Nhai! Tống Thanh Thư nhàn nhạt buông ra ba chữ, thì đã đi xuống lầu. Triệu Mẫn ngơ ngác, vội vàng đuổi theo, do dự nói: -Tuy là ta muốn ngươi đi cùng ta đến Hắc Mộc Nhai, có thể từ từ đi cũng không có quan hệ gì, Lý Mạc Sầu đang bị trọng thương, trước tiên cứ cứu nàng cái đã…. -Đến Hắc Mộc Nhai không chỉ là vì độc dược Tam Thi Não Thần Đan trong cơ thể của quận chúa, đồng thời cũng là vì cứu nàng… Tống Thanh Thư đem Lý Mạc Sầu nhẹ nhàng đặt lên bên trong xe ngựa của Triệu Mẫn. -Chẳng lẽ ngươi đi tìm Bình Nhất Chỉ nhờ xuất thủ cứu giúp? Nhưng chúng ta đã cùng lão kết thù kết oán, lão làm sao có khả năng xuất thủ cứu giúp ? Triệu Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, trên Hắc Mộc Nhai duy nhất bây giờ có thể cứu Lý Mạc Sầu thì chỉ có Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ tuy mất tích đã lâu, nhưng lão là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu bây giờ ẩn náo ở trên Hắc Mộc Nhai cũng không có gì là kỳ lạ. -Bình Nhất Chỉ? Tống Thanh Thư lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, -Làm sao có khả năng hy vọng vào Bình Nhất Chỉ được chứ? -Chứ trên Hắc Mộc Nhai thì có phương pháp gì để giải cứu Lý Mạc Sầu? Triệu Mẫn một bên hỏi, một bên dặn dò xa phu hướng về hướng Bình Đinh châu của Hà Bắc chạy tới -Hồi bẩm quận chúa, Bình Định châu là tổng đàn của Hắc Mộc Nhai- Nhật Nguyệt Thần Giáo, Nhật Nguyệt Thần Giáo lại cùng Minh Giáo có ngọn nguồn sau xa, xưa nay cùng Mông Cổ chúng ta không hòa thuận, chuyến đi này cao thủ trong phủ lại không có bên cạnh, có phải là quá mạo hiểm? Xa Phu chần chừ hỏi. Triệu Mẫn sắc mặt phát lạnh: -Bản quận chúa làm chuyện gì c, chẳng lẽ phải thương lượng với ngươi sao? -Thuộc hạ không dám! Xa Phu lo sợ táí mét mặt mày, liền yên lặng đánh xe ngựa phóng đi. Triệu Mẫn lúc này thấy Tống Thanh Thư đang cổ quái nhìn mình, liền nở nụ cười xinh đẹp: -Làm sao vẫn nhìn ta, trên mặt ta có hoa hay sao? -Bông hoa có đẹp cách mấy cũng không xinh đẹp bằng quận chúa.. Tống Thanh Thư cười nói. -Hừ…ta biết miệng lưỡi ngươi lúc nào cũng trơn tru. Triệu Mẫn mặt ửng đỏ, nhưng rồi lập tức thở dài một hơi, -Ta biết ngươi vừa rồi cảm thấy ta rất hung hăng, nhưng làm một thượng vị giả mà không có uy thì không được, ngươi bây giờ cũng đã là đường đường Kim Xà Vương, sau này khẳng định cũng sẽ biến hóa giống ta mà thôi. -Thật vậy không? Tống Thanh Thư lơ đễnh mỉm cười, -Vậy sau này kính xin quận chúa chỉ điểm cho nhiều hơn. -Bên cạnh ngươi còn có một vị chính thống hoàng thất cao quý đó là công chúa, làm gì còn cần đến ta loại này chỉ là một quận chúa đến chỉ điểm a. Triệu Mẫn như có điều suy nghĩ liếc hắn một cái. -Ý quận chúa nói là Chu Cửu a, nàng tuy võ công cao hơn quận chúa, nhưng về phương diện này có thể nói còn kém rất rất xa so với quận chúa. Tống Thanh Thư thành thật nói. Nghe được hắn nói như vậy, Triệu Mẫn liền thấy cao hứng.. -Ngươi còn chưa có nói cho ta biết trên Hắc Mộc Nhai sẽ có biện pháp gì có thể cứu được nữ nhân của ngươi đây. Triệu Mẫn chỉ một bên Lý Mạc Sầu đã hôn mê. -Cái gì mà nữ nhân của tại hạ chứ, nói khó nghe lắm.. Tống Thanh Thư lau mồ hôi lạnh, -Lý Mạc Sầu hôm nay tình huống tu vi nội công bị tan vỡ, lại còn tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nên nội lực trong đan điền chia làm mấy chục làn chân khí bài xích lẫn nhau, ở trong kinh mạch nàng xông ngang loạn đập, nếu cứu nàng nói khó thì cũng đúng là khó, dù sao với tình huống như vậy, thì trên đời này cho dù tập trung lại toàn bộ thần y thì cũng thúc thủ vô sách, nhưng nếu nói dễ thì cũng dễ, chỉ cần có thể đem toàn bộ chân khí trong người nàng hút hết ra, thì có thể rất nhanh hồi phục … -Ý của ngươi nói là Hấp Tinh Đại Pháp? Triệu Mẫn sáng mắt lên, mạng lưới thu thập tin tức của Nhữ Dương Vương phủ cỡ nào lợi hại, nàng đối với trong chốn giang hồ sự tình biết được rõ ràng, thêm vào chuyến này đi lại là đến Hắc Mộc Nhai, nàng đương nhiên là nghe qua Hấp Tinh Đại Pháp của giáo chủ Nhậm Ngã Hành- Nhật Nguyệt Thần Giáo. Tống Thanh Thư gật đầu: -Không sai, lấy tính tình của Lý Mạc Sầu, nếu như biết là chữa khỏi trọng thương thì nhất định phải phế bỏ toàn bộ công lực làm điều kiện, nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận, mà chỉ cần dùng Hấp Tinh Đại Pháp thì mới dễ giải quyết được vấn đề này, không chỉ có một Hấp Tinh Đại Pháp mới thể tiêu trừ đi chân khí hỗn loạn trong cơ thể nàng, mà còn có một công phu thần công khiến người nghe được cũng phải biến sắc, vốn là lựa chọn tốt nhất chính là Bắc Minh Thần Công, đáng tiếc Tiêu Dao phái quá mức thần bí, trong lúc nhất thời rất khó tìm ra được. . . - Hấp Tinh Đại Pháp chính là bản lĩnh sở trường của Nhậm Ngã Hành, hắn làm sao có khả năng dúng nó để cứu nữ nhân của ngươi? Triệu Mẫn rất nhanh ý thức đến toàn bộ chỗ mấu chốt kế hoạch. Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười: -Vấn đề này thì phải cần quận chúa giúp đỡ, quận chúa năm xưa đem toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đùa bỡn như trong lòng bàn tay, Tống mỗ vẫn nể phục không ngớt. Bây giờ chút chuyện nhỏ này, chắc là không làm khó được quận chúa đâu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]