Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 552: NỮ NHÂN CỦA KIM XÀ VƯƠNG.
Bạch Bản Sát Tinh hay là Hà Gian Song Sát, bọn họ trong chốn võ lâm đều là những người lăn lộn đã nhiều năm nên có rất nhiều kinh nghiệm, vì thế Lý Mạc Sầu dựa vào tuyệt học Cổ Mộ phái cùng với năng lực thực chiến thì miễn cưỡng có thể ứng phó với một người, nếu ba người trước sau giáp công một lượt, thì nàng làm thế nào để mà ngăn cản được.
Bất quá Lý Mạc Sầu suy cho cùng thì cũng có thời gian dài hành tẩu ở bên bờ sinh tử, ứng biến cũng là cực kỳ nhanh lẹ, trước mắt cùng lúc bắn ra mấy mũi Băng Phách Ngân Châm bức lui Bạch Bản Sát Tinh, sau đó lấy phất trần xuất chiêu Đả Huyệt Quyết đối với Hà Gian Song Sát.
Nhưng Hà Gian Song Sát phối hợp vô cùng nhiệp nhàng, hai ngón tay đều vận khởi Nhất Chỉ Thiền một tả một hữu hướng đến trên người nàng công tới, thủ chưởng của Lý Mạc Sầu đột nhiên biến màu hắc khí, giơ chưởng lên đón nhận Nhất Chỉ Thiền Công của Bặc Thái, chỉ chưởng tương giao, Lý Mạc Sầu mượn lực phản chấn lui ra phía sau cả trượng, nhơ vậy trong lúc hiểm địa đã thoát khỏi chiêu Nhất Chỉ Thiền của Hách Mật đang đánh tới…
Thấy nàng trong chớp mắt cùng lúc bức chống ba lão cao thủ, mọi người còn lại đều nhao nhao la lên trợn tròn mắt nhìn.
Bặc Thái hung hăng liếc mắt trừng người chung quanh, trong tửu lâu thoáng cái lại lâm vào an tĩnh, hắn giơ lên ngón tay dần dần biến thành màu đen, hơi biến sắc mặt:
-Ngũ Độc Thần Chưởng…
-Thế nào Ngũ Độc Thần Chưởng có tư vị ra sao?
Lý Mạc Sầu trên mặt tuy lộ vẻ nụ cười nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, vừa rồi đón đỡ đối phương chiêu Nhất Chỉ Thiền, tuy đã làm cho đối phương trúng độc chưởng, nhưng cánh tay dùng chưởng của nàng cũng đang nhức đau không ngớt, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không thể sử dụng được.
Nếu một cánh tay bị thương, lúc Lý Mạc Sầu sử xuất phất trần nghênh địch, thì Ngũ Độc Thần Chưởng cùng Băng Phách Ngân Châm xem như vô pháp xuất ra, nếu thế thì uy lực của nàng liền bị giảm xuống hơn phân nửa, bọn họ ba người liên thủ, cao lắm là trong vòng mười chiêu nàng sẽ bị thất thủ…
-Sư huynh, ngươi mau vận công bức độc đi.
Ngũ Độc Thần Chưởng thực sự là quá vang dội, Hách Mật vội vàng nói, đồng thời hộ vệ ở bên cạnh, vẫn duy trì ngăn cản đường chạy trốn của Lý Mạc Sầu.
Với tình huống này, chỉ cần ba người bọn họ trạng thái bình thường, muốn bắt Lý Mạc Sầu thì là chuyện rất dễ dàng, thực sự không cần thiết phải sốt ruột, chẳng qua là còn có người Hoa Sơn phái ở một bên đang nhìn chằm chằm, nếu Nhạc Bất Quần kẻ ngụy quân tử kia thừa dịp thời điểm bọn họ công kích Lý Mạc Sầu, thì hạ sát thủ Bặc Thái đang bức độc, thì thật là khó lòng phòng bị.
Bặc Thái khẽ vuốt càm, bắt đầu nhắm mắt bức độc, đầu ngón tay cũng chầm chậm chảy ra từng giọt máu đen nhiểu ra.
Bạch Bản Sát Tinh vừa rồi thiệt thòi lớn, đang tức giận dị thường, nhưng cũng thừa nhận không được khinh thường nữ nhân này, Hà Gian Song Sát lúc này lại không động thủ, lão cũng không mò ra tình huống hư thực của Lý Mạc Sầu lúc này, trong lúc nhất thời cũng không dám liều lĩnh công tới.
Bốn người mang tâm tư khác nhau, trong thế giằng co.
Mộc Uyển Thanh cũng phát hiện cục diện vi diệu này, nào còn có lòng truy sát Tống Thanh Thư nữa, nàng nóng muốn qua trợ giúp Lý Mạc Sầu một tay, lại lo lắng đánh vỡ thế đang tcân bằng, thấy nàng xuất hiện lại kích phát mấy người lập tức sống mái với nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho tốt.
-Này.. ngươi mau tới đây.
Chú ý tới Tống Thanh Thư trong ánh mắt không có vẻ gì là kinh hoảng, Mộc Uyển Thanh trong lòng hơi động, đối với hắn vẫy tay một cái.
-Tại hạ không tới, đến để cô nương giết tại hạ à..
Tống Thanh Thư liền lắc đầu.
Mộc Uyển Thanh hít sâu một hơi, bình phục một chút kềm lại nộ hỏa:
-Ta đáp ứng không giết ngươi.
-Vậy cũng không đánh tại hạ..
Tống Thanh Thư vội vàng bổ sung.
Mộc Uyển Thanh đột nhiên ngẩn người ra, không biết vì sao, người trước mắt giọng nói và cử chỉ này, lại khiến cho nàng nghĩ đến lúc trên Hoa Sơn gặp phải tên hổn đãn kia…
Trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, Mộc Uyển Thanh giọng nói cũng hóa thành ôn nhu:
-Ta cũng không đánh ngươi đâu.
-Um…
Tống Thanh Thư lúc này mới loạng choạng đi tới.
-Ngươi thấy cho song phương ai sẽ thắng?
Cho dù trong lòng đã có đáp án, Mộc Uyển Thanh vẫn còn là ôm một chút hy vọng hỏi.
- Còn phải hỏi sao,
Tống Thanh Thư bĩu môi,
-Đương nhiên là ba lão quái vật kia nhất định sẽ thắng, bất quá trong đám bọn họ có quá nhiều lo lắng, nên đã quên đi Xích Luyện Tiên Tử hiện đã như nỏ mạnh hết đà.
-Im miệng…
Mộc Uyển Thanh vừa tức vừa vội, không ngờ tới cái miệng hắn lẻo mép lại nói ra mấy câu như vậy, đây không phải là hại Lý Mạc Sầu sao?
Lý Mạc Sầu cũng là quay đầu hung hăng nguýt hắn một cái, vốn là nàng đang chậm rãi điều hòa khí tức, cánh tay đã dần dần có chút tri giác, bị hắn nháo trò như vậy, địch nhân nghe được thì làm gì mà còn để cho nàng có thời gian?
Quả thật đúng là không sai, Bạch Bản Sát Tinh liền nhìn thấy sắc mặt nàng biến đổi, liền hắc hắc cười rộ lên:
- Vừa rồi lão phu sẩy chân, bị ngươi chiếm chút tiện nghi nhỏ, vậy chúng ta bây giờ quay trở lại chơi đùa?
Vừa nói, vừa ngưng thần tĩnh khí hướng phía Lý Mạc Sầu đi tới.
Lý Mạc Sầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu đã là chạy trời không khỏi nắng, thì cũng sẽ liều mạng đồng quy vu tẫn với lão.
-Dừng tay…
Mộc Uyển Thanh chạy tới, giơ trường kiếm hộ vệ bên cạnh thân Lý Mạc Sầu.
-Ha ha…. còn chưa kịp cùng đại mỹ nhân thân thiết, thì tiểu mỹ nhân đã chạy tới thêm rồi.
Bạch Bản Sát Tinh hai mắt tỏa sáng, khi liếc nhìn trước ngực của hai nàng, bầu vú đang phập phồng theo mỗi người mỗi cách, lão cười đến cực kỳ bỉ ổi, hiển nhiên không đem Mộc Uyển Thanh để vào trong mắt.
Lý Mạc Sầu đôi mi thanh tú hơi nhíu:
-Bỏ đi…ngươi không phải là đối thủ của lão đâu.
-Ta Mộc Uyển Thanh từ trước đến nay ân oán phân minh, Lý Tiên Tử cứu ta, ta nào lại có thể rời bỏ Lý Tiên Tử chứ ?
Mộc Uyển Thanh lắc đầu, không chút nào có ý rời đi.
-Võ công của ngươi quá thấp, lưu lại giúp ta cũng vô dụng, ta trái lại còn phải vướng bận chiếu cố đến ngươi,
Lý Mạc Sầu từ trước đến nay quen nhìn thế nhân bạc bẽo, đồ đệ của mình trong lúc nguy cấp đều có thể phản bội, không nghĩ tới một cô nương bình thủy tương phùng lại muốn cùng nàng cùng sinh cùng tử.
Lý Mạc Sầu trong lòng hiếm thấy hiện lên một thần sắc ấm áp, nàng nghĩ thầm bất kể như thế nào, ngày hôm nay cũng sẽ bảo hộ Mộc Uyển Thanh chu toàn.
-Mộc cô nương, ngươi hãy nghe ta nói, bọn chúng là loại hạ lưu vô sỉ, ngươi lưu lại không có giúp ích được gì, lại còn liên lụy đến bản thân, chốc nữa ta yểm hộ ngươi, ngươi nhân cơ hội đào tẩu, ngày sau nếu có gặp tiểu tử Tống Thanh Thư, nói với hắn một tiếng, ta Lý Mạc Sầu vẫn còn nợ ơn hắn ..
Nghe được Lý Mạc Sầu nói, trong lòng Tống Thanh Thư nao nao, lần trước chỉ là ẵn dịp từ trong tay Huyền Trừng cứu nàng, không ngờ nàng vẫn ghi nhớ trong lòng nợ hắn một nhân tình…
Lấy khinh công Cổ Mộ Phái, cơ hội Lý Mạc Sầu chạy trốn cũng không phải là nhỏ, nhưng nàng vẫn ở tại chỗ này liều mạng, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy Mộc Uyển Thanh rơi vào trong tay địch nhân chịu nhục.
Nghĩ không ra Lý Mạc Sầu là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời cảm khái vô vàn…
Mộc Uyển Thanh trong lòng càng cảm động, thấy Bạch Bản Sát Tinh càng ép càng gần, dưới tình thế cấp bách kêu lên:
-Đứng lại! Ngươi có biết ta là ai không?"
Nhìn thấy sắc mặt nàng lộ ra vẻ kinh hoảng, Bạch Bản Sát Tinh liềm có ý muốn mèo vờn chuột, dừng bước lại, nhìn nàng như chế giễu:
-Há,..ngươi nói thử xem, ngươi là thần thánh phương nào?
Chuyện cho tới bây giờ, dù là không muốn nhận thức người kia là phụ thân, nhưng cũng đành phải thử một lần, Mộc Uyển Thanh khẽ cắn môi, ưỡn ngực nói:
-Ta là quận chúa Đại Lý Quốc, Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần là phụ thân của ta, Bảo Định Đế Đoàn Chính Minh là bá phụ ta, ngươi nếu dám làm cho chúng ta bị tổn thất một phần da thịt nào, thì Đoàn thị Đại Lý sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Đoàn thị Đại Lý?
Bạch Bản Sát Tinh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười ha hả,
-Đoàn Duyên Khánh của Đoàn thị kia là kẻ đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân, cũng chưa từng được lão phu để vào mắt, huống chi là Đoàn Chính Thuần loại này.
Hách Mật cũng liên tục cười lạnh:
-Vừa lúc huynh đệ chúng ta còn định đi đến Đại Lý, để xem Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị Đại Lý các ngươi lợi hại, hay là Nhất Chỉ Thiền của huynh đệ chúng ta lợi hau đây này.
Đại Lý thì nằm phía xa trời nam, mà phạm vi thế lực Thanh Hải phái của bọn họ lại ở Tây Vực, vì thế làm gì mà Đoàn thị Đại Lý làm gì mà bọn họ để vào mắt.
Thấy nói tới Đoàn thị Đại Lý cũng chẳng có tác dụng gì, đối phương lại tiếp tục ép đến, Mộc Uyển Thanh cấp bách, đột nhiên lại nghĩ đến một người, liền thốt ra:
-Ta còn là nữ nhân của Kim Xà Vương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.