Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 547: GIẢ HỔ ĂN HEO.
Mộc Uyển Thanh cũng không ngờ tới lời nói của mình vừa ra khỏi miệng, thì toàn trường đều an tĩnh lại, có chút chột dạ giữ lấy bên cánh tay có ám tiễn:
-Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa thì bản cô nương sẽ không khách sáo...
Bị nàng đe dọa, người chung quanh vội vàng quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với người cùng bàn, bất quá mỗi người lỗ tai đều dựng thẳng thẳng tắp, hiển nhiên đang hóng nghe nàng sẽ hỏi tiếp cái gì.
-Cô nương tại sao lại hỏi đến Kim Xà Doanh vậy?
Nghe được vấn đề của nàng, Tống Thanh Thư cũng hơi sửng sờ, không vội trả lời, vẫn ung dung bưng chén rượu lên hớp một cái.
-Ngươi quản đến chuyện của ta làm gì,
Mộc Uyển Thanh nguýt hắn một cái,
-Ngươi đến tột cùng có biết hay không thì nói?
-Vậy phải xem cô nương tìm Kim Xà Doanh với mục đích là cái gì đã, nếu là đi trả thù, vậy xin thứ cho tại hạ không biết, nếu như cô nương đi thăm bằng hữu, tại hạ có thể chỉ cho biết … ....
Tống Thanh Thư không nhanh không chậm đáp.
-Nói cài gì mà loạn thất bát tao vậy, vấn đề này có gì khác nhau sao?
Mộc Uyển Thanh chau mày
-Đương nhiên là có gì khác biệt, Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Hiện nay Kim Xà Doanh thanh thế như ánh thái dương giữa trưa, Tống Thanh Thư tân nhiệm Kim Xà Vương ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào sảng. . . đồng thời còn có thần công cái thế, hô phong hoán vũ, phá trận từ ngoài ngàn dặm. . . nếu như cô nương kiếm đến để trả thù, nhất định là không còn có đường về, tại hạ không muốn nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như cô nương hương tiêu ngọc vẫn thì đáng tiếc vô cùng, đương nhiên sẽ nói là không biết Kim Xà Doanh ở đâu..
Tống Thanh Thư trước mặt mọi người đem mình thổi phồng đến mức thiên hoa loạn rớt, quả thực không hề cảm thấy thẹn gì cả, dù sao hắn cũng đang mang theo mặt nạ nên không có người nhận ra được hắn..
Chính hắn không có cảm giác gì, nhưng ngược chung quanh những người khác thì ác hàn mắng thầm không ngớt, bọn họ chưa từng thấy qua một tên công tử bột nào hạ lưu vô sỉ vuốt mông ngựa đến mức như vậy, loại công tử bột này nếu ra làm quan, nhất định chỉ là hạng người nịnh nọt bợ đít cho người.
-Hắn. . . hắn nào có tốt như ngươi nói vậy….
Nghe được nam nhân đối diện một trận hùng hồn khen ngợi Tống Thanh Thư, Mộc Uyển Thanh tuy nghe được cũng nhăn mày nhíu mặt, nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng nàng lại cao hứng. Bất tri bất giác nàng lại nhớ đến ngày trước hai người chung đụng các loại, nhất là lúc tên hổn đãn đó lợi dụng cơ hội dùng bàn tay đụng chạm bao phủ bên dưới gò mu của mình, cái loại cảm giác này rất kỳ quái, trong lúc nhất thời không khỏi có chút si ngốc..
Mộc Uyển Thanh vốn là mỹ nhân tuyệt sắc thế gian ít có, lúc này mang trên khuôn mặt thẹn thùng, lại càng kiều diễm, Tống Thanh Thư nhìn thấy cũng thất thần, chứ đừng nói đến những nam nhân khác đang trong tửu lâu này..
........................................................................................................................
“ Hảo …một tuyệt thế mỹ nhân… “
Lý Mạc Sầu liếc mắt nhìn qua bên này, trong lòng cũng cảm khái vạn phần.
- Tiểu Lâm tử, không được nhìn nàng ta!
Bên kia Nhạc Linh San giọng không cao hứng vang lên.
-Ta nào có…
Nhạc Linh San nói không nhỏ, gương mặt tuấn tú Lâm Bình Chi trong phút chốc thoáng cái đỏ lên, xấu hổ nói.
-Rõ ràng là có….
Nhạc Linh San thoáng cái nghiêng đầu sang chỗ khác, hiển nhiên trong lòng cực kỳ tức giận.
Lâm Bình Chi vẻ mặt oan uổng, hắn chỉ bất quá ngẫu nhiên liếc mắt qua nhìn một cái mà thôi, nhưng hrõ ràng sư tỷ của hắn dấm chua quá lớn, huống chi vừa rồi lại phát sinh chuyện như vậy, tâm tình nàng khó chịu cũng là rất bình thường, nên hắn đành chịu đựng ..
Đem phản ứng của mọi người trong tửu lâu thu hết vào mắt, Tống Thanh Thư thậm chí có vẻ kiêu ngạo, liền cười nói:
-Vị cô nương này, chẳng lẽ là muốn đi tìm gặp vị đại anh hùng Tống Thanh Thư đỉnh thiên lập địa kia sao?
-Ai nói ta đi muốn đi tìm gặp hắn chứ,
Thấy hắn ngữ khí mập mờ, Mộc Uyển Thanh nhất thời phẫn nộ, thoáng cái rút ra thanh trường kiếm trong tay chém lên ở trên mặt bàn,
-Ta muốn đi giết hắn.
Tống Thanh Thư ngẩn người ra, hắn không nghĩ tới là đáp án như thế này, thoáng cái nãy giờ tự luyến say sưa tỉnh táo lại, lặng lẽ an ủi mình, nàng như vậy chắc là vì ái sinh hận, mấy cô nương thường hay có chút tính khí hơi thất thường.
-Ngươi đến tột cùng là có biết hắn ở đâu hay không?
Thấy Tống Thanh Thư vẫn không trả lời, Mộc Uyển Thanh đã tức giận.
Tống Thanh Thư còn chưa kịp trả lời, thì bên tai liền vang lên một thanh âm cực kỳ đáng ghét:
- Cô Nương, cái loại phú gia công tử này nào làm gì mà hiểu chuyện trên giang hồ a, nếu cô nương muốn đi tìm Tống Thanh Thư, thì hãy theo ta đi.
Tống Thanh Thư nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện đang đội một cái nón tre rộng vành, vóc người gầy cao, một đôi mắt nhỏ lóe sáng, làm cho người nhìn rất là khó chịu.
"Người kia là ai?" Tống Thanh Thư ở trong đầu nhớ lại, xác định chưa từng thấy qua người này .
Đột nhiên xuất hiện người quấy rối, Mộc Uyển Thanh tâm tình rất khó chịu, nhịn không được nguýt một cái:
-Ngươi là ai?
- Cô Nương không cần quan tâm đến ta là ai, chỉ là ta nghe được cô nương muốn giết Tống Thanh Thư, nên có vài lời muốn nói.
Hán tử cao gầy cười hắc hắc nói.
Mộc Uyển Thanh bị ánh mắt của hắn nhìn rất khó chịu, cau mày nói:
-Ngươi muốn nói cái gì?
Hán tử cao gầy đi tới, thượng hạ quan sát Mộc Uyển Thanh, rồi lắc đầu:
-Cô nương xem qua võ công cũng là tốt, nhưng nếu so cùng với Tống Thanh Thư thì còn kém xa lắm, cô nương nếu muốn giết hắn, có luyện võ công cả đời cũng không giết được hắn đâu…
-Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?
Mộc Uyển Thanh trong giọng nói lộ ra không chút nào cảm tình.
Hán tử cao gầy cười cười bỉ ổi:
-Cô nương có thể bái ta làm thầy, ta dạy cho cô nương mấy chiêu, bảo đảm ngươi sẽ được như ý nguyện.
Lời nói này của hắn vừa nói ra khỏi miệng, trong tửu lâu nhất thời một mảnh xôn xao, người này đến tột cùng là thần thánh phương nào, kỳ mạo xấu xí, khẩu khí lại lớn như vậy?
-Ngươi cũng muốn giết Tống Thanh Thư sao?
Mộc Uyển Thanh hơi cúi đầu, lông mi run rẩy, trong lúc nhất thời nhìn không ra nét mặt của nàng.
-Tống Thanh Thư chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng, ta Thanh Hải Nhất Kiêu đã sớm muốn dạy dỗ hắn một trận.
Hán tử cao gầy gằn giọng nói.
-Thanh Hải Nhất Kiêu!
Trong tửu lâu mọi người nhất thời hít sâu một hơi, người này là cao thủ nổi danh hiển hách trong hắc đạo, mấy năm qua có tiếng rất là xấu, nhưng đáng tiếc hắn hành tung từ trước đến nay thần bí, võ công lại cực cao, bởi vậy cũng chưa có ai đủ năng lực làm gì được hắn.
-Hừ….nói khoác mà không biết ngượng…
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
-Ngươi nói cái gì?"
Thanh Hải Nhất Kiêu quay đầu nhìn một bên Lý Mạc Sầu, chỉ thấy nàng thản nhiên nhấp nháp chén trà, tựa hồ không có đem lời nói vừa rồi để ở trong lòng.
Cùng lúc đó, Mộc Uyển Thanh hừ lạnh:
-Tống Thanh Thư chỉ có thể từ tay ta giết, còn bất cứ ai muốn hại đến hắn thì chết đi..
Vừa dứt lời, nàng liền giơ tay lên, một mũi ám tiễn hướng đến trên người Thanh Hải Nhất Kiêu bắn qua. …

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.